TỪ NGUỒN DIỆU PHÁP
Thích Nữ Trí Hải
Nhà Xuất Bản Tôn Giáo Hà Nội 2003
9. PHẬT VÀ PHÁP
Trong kinh Kim Cương, có những đoạn đức Phật định nghĩa về Như Lai như sau:
“Thu lai giả, vô sở tùng lai, diệc vô sở hhứ, cố danh Như Lai” . Như Lai có nghĩa không từ đâu lại mà cũng không đi về đâu nên gọi là Như Lai. “Lại” đây có thể hiểu là sinh ra, và “đi” là chết. Vậy “Như Lai” nghĩa là không có sinh ra hay chết. Tức bất sinh bất diệt. Đó là pháp thân vô tướng.
“Như Lai giả, tức chư pháp như nghĩa”. Như Lai là ý nghĩa “không đổi dời”, nơi các pháp. Cái gì không dời đổi? Đó là cái phi tướng, cái “không”, cái “luôn luôn như vậy” nơi sự vật. Đó cũng là lý đương nhiên ẩn tàng nơi sự vật, chi phối mọi sự vật. Ví dụ luật nhân quả, duyên sinh thì không bao giờ dời đổi.
“Nhược kiến chư tướng phi tướng tức kiến Như Lai”. Nếu thấy tướng là phi tướng, chính là thấy Phật. Như Bồ tát Thường Bất Khinh trong kinh Pháp Hoa, gặp ai cũng đảnh lễ bảo: “Tôi không dám coi thường Ngài, vì Ngài sẽ thành Phật”, ấy là vì Ngài thấy được chúng sinh là “phi chúng sinh”, vì Ngài không chấp cái tướng chúng sinh nơi họ.
Thấy tướng phi tướng cũng là thấy duyên sinh, vì duyên sinh là lìa cái chấp hữu vô. Nói có sinh hay thường trú là chấp hữu, nói có chết hay đoạn diệt là chấp vô. Nhưng nói “duyên sinh” thì có mà không thực có, không mà không thực không.
Đương thời Phật, có tỷ kheo bệnh nặng sắp chết, lo lắng không được thấy Phật trước khi nhắm mắt. Phật xuất hiện trước vị ấy và an ủi rằng, ông không cần phải thấy sắc thân của Như Lai, mà hãy an trú vào Pháp tức đã thấy Như Lai. Pháp ấy chính là pháp duyên sinh. “Ai thấy lý duyên sinh là thấy Phật”.
Phật hỏi Tôn giả Tu Bồ Đề: “Có thể do sắc thân 32 tướng hảo mà cho là Phật không?”. Tôn giả đáp: “phải”, Phật liền dạy: “Nếu do thấy sắc thân 32 tướng hảo mà cho là thấy Phật, thì vua Chuyển Luân cũng là Phật”. Do đấy mà Tôn giả biết không thể xem thân thể 32 hảo tướng chính là Phật. Câu này ám chỉ 32 tướng hảo chưa đủ để xem là Phật, hay nói rộng ra là, tướng ngoài không quan trọng để phán đoán về Phật hay về bất cứ gì khác. Đấy là để phá cái chấp tướng, chấp hữu hay chấp thường.
Nhưng ngay sau đó,
đức Phật lại bảo
Tôn giả Tu Bồ Đề: “Ông đừng cho rằng
đức Như Lai không đầy đủ
hảo tướng mà cũng
thành Phật được”. Câu này lại cho thấy rằng Phật thì phải có
tướng hảo chứ không phải không. Thành ra 32 tướng cũng
cần thiết để
nhận ra Phật. Câu này là để phá cái
chấp không hay chấp
đoạn diệt. Phật dạy: “Người
phát tâm bồ đề không nói các pháp đoạn diệt”. (Phát
a nậu đa la tam miệu tam bồ đề tâm giả, ư pháp
bất thuyết đoạn diệt tướng). Tức như cho rằng sự
tu hành không đưa đến kết
quả cụ thể–được 32 tướng hảo–thì sẽ làm cho người nghe còn
chấp tướng rất
buồn.
Trung đạo Bát nhã là, đối với các
pháp không chấp thường cũng
không chấp đoạn,
không chấp hữu cũng
không chấp vô nên gọi là phi.
Về Pháp cũng vậy, không thể nói rằng
Như Lai có được cái pháp để
thành Phật, bởi vì pháp ấy là
vô sở đắc, không có tướng trạng hay tên gọi nào để nắm giữ, định nghĩa. Tất cả pháp đều có thể là
Phật pháp, (
Nhất thiết pháp giai thị
Phật pháp) nhưng không có một pháp nào
duy nhất đặc biệt có thể gọi là pháp Phật. “Sở vị
Phật pháp giả,
tức phi Phật pháp”. Cái gọi là
Phật pháp là phi
Phật pháp. Trước hết động cơ nói pháp mới là điều quan trọng.
Ví dụ nếu nói pháp “Bố thí” cốt để người nghe
Bố thí cho mình, thì đấy là một động cơ vụ lợi, nên pháp ấy thành
phi pháp. Thử nữa,
phiền não như bệnh,
chúng sinh như con bệnh,
pháp như thuốc: vì
phiền não vô lượng chúng sinh vô biên cho nên không thể cố định một pháp nào là thuốc hay phi thuốc: thuốc đối với bệnh nhân này có thể là phi thuốc hay
độc dược đối với bệnh nhân khác. Lại nữa,
chính pháp mà nói không đúng người, đúng chỗ,
đúng lúc, thì cũng thành
phi pháp.
Kinh dạy: “Tất cả pháp đều là Phật pháp”. Rồi ngay sau đó lại dạy: “Nói tất cả pháp, nghĩa là phi tất cả pháp, mới gọi là tất cả pháp”. Ấy là để
phòng kẻ ngu
chấp chặt lời nói, nghe tất cả pháp bèn cho thật là tất cả
pháp không chừa pháp nào. Cũng như khi nghe nói “xin cho một chén nước tương” kẻ chấp lời sẽ cố tìm cho đúng một chén đầy nước tương để đem lại, trong khi người nói chỉ cần chút tương đựng trong chén. Về
thiện pháp cũng thế, Phật dạy “Gọi là
thiện pháp,
tức phi thiện pháp”. Vì cái tốt mà đem khoe khoang thì thành không tốt mất rồi.