TỨ LIỆU GIẢN Đại Lãn 1 - ĐOẠT NHÂN BẤT ĐOẠT CẢNH Lâm Tế bảo: “Đất sinh gấm trải khi ngày nắng Con trẻ, như tơ tóc trắng phau.” Nếu trong vọng niệm dứt rồi Cũng đừng đoái đến cảnh ngoài lôi thôi Vọng tâm khi đã dứt rồi Sá chi những cảnh bên ngoài nữa đâu? 2 - ĐOẠT CẢNH BẤT ĐOẠT NHÂN Lâm Tế bảo: “Lệnh vua ban khắp trong thiên hạ Tướng soái biên cương dứt khói trần.” Trong ngoài quán cảng tịch không Chỉ còn hiện hữu tâm hồng mà thôi Cảnh không hiện hữu đi rồi Trăm lần vọng cảnh cũng đi đời nhà ma Giờ tâm độc chiếu ngọc ngà Không chưóng ngại đạo vốn là xưa nay 3 - NHÂN CẢNH LƯỠNG CÂU ĐOẠT Lâm Tế bảo: “Tịnh-Phần bặc tin, độc xứ một phương!” Cảnh ngoài xem đã lặng không Trong tâm cũng diệt niệm không hiện tiền Nội tâm ngoại cảnh mất liền Vọng từ đâu khởi kẻ điên đâu rồi Vầng trăng hiện rõ trên đời Để cho muôn vật sáng ngời thiên thu. 4 - NHÂN CẢNH CÂU BẤT ĐOẠT Lâm Tế bảo: “Vua lên trên bảo điện Già làng hát âu ca.” Tâm trụ vị trí tâm Tâm chẳng giữ nơi cảnh Cảnh trụ vị trí cảnh Cảnh không giữ nơi tâm Vọng niệm chẳng thể sanh Thì với đạo chẳng ngại. GIÁC SÁT Niệm vừa mới sanh nên dùng giác phá Đã biết niệm rồi sau niệm chẳng sanh Niệm đã chẳng sanh không dùng đến nữa Vọng giác đâu rồi chỉ thấy vô tâm. HƯU KIỆT Thiện ác tánh không nghĩ làm gì Nếu tâm vừa khởi liền nên dứt Duyên đến thì lìa chẳng gá nương Cả hai lìa dứt không phân biệt Ngây dại hai đường bỗng tương ưng Đình chỉ vọng tâm vô tâm hiện Hiện tiền tự tại trẻ lên ba. NỘI NGOẠI TOÀN THỂ Xưa nay nhơn pháp thể đồng Chân tâm trạm tịch, lặng không sai nào Đại thiên sa giới gôm vào Đầu lông một mảnh xin chào dung thông Nơi nào để khởi vọng ngông Mà đem sai biệt vào trong cuộc đời? NỘI NGOẠI TOÀN DỤNG Trong ngoài là dụng chân tâm Đói ăn khát uống âm thầm ai hay Bốn mùa sanh diệt đổi thay Nhân duyên tan hợp dụng này của chân Niệm tâm vừa mới khởi lên Cũng là diệu dụng hiện tiền chẳng sai Nơi nào trú vọng tâm đây Mà lo nghiệp khởi chuyển xoay luân hồi!? |