22. Tất Cả Thanh Tịnh

16/05/20154:51 CH(Xem: 9407)
22. Tất Cả Thanh Tịnh

THỰC HÀNH 
KINH KIM CƯƠNG BÁT NHà
Đương Đạo 
Nhà Xuất  Bản: Thiện Tri Thức 2015

TẤT CẢ THANH TỊNH

Tu Bồ Đề! Ý ông thế nào? Các ông chớ bảo Như Laiý nghĩ thế này: Ta có độ chúng sanh. Này Tu Bồ Đề, chớ nghĩ như thế. Tại sao thế? Thật khôngchúng sanh để Như Lai độ. Nếu có chúng sanh Như Lai độ, thì Như Lai bèn có ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả.

Tu Bồ Đề! Như Lai nói ngã, tức chẳng phải có ngã, mà người phàm phu cho là có ngã. Tu Bồ Đề! Phàm phu ấy, Như Lai nói tức chẳng phải phàm phu, đó gọi là phàm phu.

Trong cái biết của Phật, “tất cả các pháp đều đều là Phật pháp”, nghĩa là tất cả các pháp đều rốt ráo thanh tịnh.

Trong pháp tánh thanh tịnh này, tất cả đều thanh tịnh. Không có cái gì đã thanh tịnh độ cho cái chưa thanh tịnh. Tất cả đều bình đẳng một vị thanh tịnh.

Nếu cho rằng Như Lai có thấy mình thành Phật, có nghĩ rằng ‘Ta độ chúng sanh’ thì đó là phỉ báng Như Lai, vì cho rằng Như Lai cũng bị trói buộc trong bốn tướng.

Tại sao “Phật không có độ chúng sanh và…thật không có chúng sanh để Như Lai độ”? Vì tất cả pháp rốt ráo vô sanh vậy. Vì tất cả pháp đều là Phật pháp vậy.

Phật hẳn là không có ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả. Nhưng ngay cả chúng sanh cũng không có ngã, nhân, chúng sanh, thọ giả, bởi vì bốn tướng này vốn là vô tự tánh, vô sở hữu, bất khả đắc. Chúng sanh cũng rốt ráo vô sanh, nên không có chúng sanh để được độ. Không có chúng sanh thì đây hẳn là Tịnh độ của Phật.

Thế nên trong cái thấy của Phật, “phàm phu thì chẳng phải phàm phu”. Phàm phu chẳng phải là phàm phu, thì phàm phu bèn vốn tự giải thoát, bèn là Phật, như đoạn trước của kinh đã nói, “Tất cả các pháp đều là Phật pháp”, “Như Lai là nghĩa Như của tất cả các pháp”.

Trong Mật tông, sự thành tựu, sự hoàn tất con đường, đưa đến một cái thấy biết như vậy: Tất cả sắc tướng đều là quang cảnh của cõi Tịnh độ, tất cả âm thanh đều là thần chú, âm thanh thiêng liêng của bậc giác ngộ, và tất cả chúng sanh đều là Phật.

Niết bàn vô trụ xứ của Đại thừa không phải là một Niết bàn tách lìa và từ bỏ sanh tử. Niết bàn vô trụ xứ là “bản tánh của sanh tử tức là Niết Bàn”. Trong đó chúng sanh chẳng phải là chúng sanh, vì “tất cả chúng sanh chính là tướng Giác ngộ (Bồ Đề)”. Đó là những điều Kinh Duy Ma Cật nói.

Công phu tu hành tánh Không, tánh Như qua ba pháp Chỉ, Quán, và Thiền sẽ đưa hành giả đến cái thấy biết của Phật. Đó là chỗ nói theo Kinh Hoa Nghiêm, “Tâm, Phật, chúng sanh, cả ba không sai khác”.

Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.