BỊ THIÊU SỐNG
HỒI KÝ RÚNG ĐỘNG THẾ GIỚI VỀ TỘI ÁC VỚI PHỤ NỮ
Souad
Nguyễn Minh Hoàng dịch
Nhà xuất bản: Phụ Nữ
- 1 -
HỎA HÌNH ĐÃ NHẮM VÀO TÔI
Tôi là một đứa con gái, và là con gái thì phải bước nhanh, đầu lúc nào cũng phải cúi xuống đất như thể đang đếm bước. Mắt không được nhìn lên, không được liếc sang phải hay sang trái trên đừờng đi. Vì nếu lỡ để
ánh mắt mình bắt gặp ánh mắt của một người đàn ông thì sẽ bị cả làng gọi là
“charmuta[1]”
Nếu để một chị hàng xóm đã có chồng, một cụ già hoặc bất cứ một người nào khác bắt gặp cô gái đi
một mình trong hẻm nhỏ, không có mẹ hay chị đi kèm, không dắt cừu, không đội bó rơm hay sọt đựng quả vả thì cũng bị gọi là “charmuta”.
Con gái phải có chồng mới được phép nhìn thẳng về phía trước, mới được phép bước vào hàng quán, mới được phép tự nhổ lông và đeo nữ nữ trang.
Khi bước sang tuổi mười bốn mà chưa có chồng như mẹ tôi thì người con gái bắt đầu bị cả làng
chế nhạo. Nhưng muốn được lấy chồng thì phải đợi đến lượt mình. Chị cả trong nhà lấy trước, sau đó mới
tuần tự đến các cô
em.
Trong nhà bố tôi có quá nhiều con gái, bốn đứa lớn đều đến tuổi lấy chồng.
Ngoài ra còn có hai đứa em gái cùng cha khác mẹ do bà vợ hai của cha tôi sinh ra. Chúng vẫn còn nhỏ. Đứa con trai
duy nhất trong
gia đình
mà ai cũng
yêu quí là thằng Assad đã
chào đời trong
vinh quang giữa bấy
nhiêu đứa con gái, nó là đứa thứ tư trong nhà. Tôi là đứa thứ ba. Cha tôi (ông tên là Adnan) vẫn
tỏ ý không bằng lòng với mẹ tôi (bà tên Leila) bởi bà đã sinh cho ông quá nhiều con gái. Ông cũng không ưa bà vợ
hai Aicha, vì bà này đẻ toàn con gái.
Noura, chị cả tôi lấy chồng muộn, lúc tôi khoảng mười lăm tuổi. Chị thứ Kainat thì chẳng được người đàn ông nào hỏi đến.Tôi có nghe nói có người
gặp cha tôi để
dạm hỏi tôi nhưng tôi còn phải đợi chị Kainat đi lấy chồng thì mới dám nghĩ đến chuyện cưới xin của mình. Nhưng chị Kainat có
lẽ không có
nhan sắc mấy
hoặc giả chị làm việc gì cũng
chậm chạp....Tôi
không rõ tại sao chị không được ai hỏi đến nhưng nếu chị ế chồng và
trở
thành gái già thì chị sẽ bị cả làng chế giễu và tôi cũng sẽ bị như vậy.
Từ ngày đầu óc tôi ghi nhớ được sự việc, tôi
nhận ra mình chưa
một lần được
sung sướng, được chơi đùa. Sinh ra là con gái trong làng tôi là một
điều
bất hạnh. Niềm mơ ước
tự do duy nhất là lấy chồng. Rời nhà
cha mẹ đẻ để về nhà chồng và không bao giờ được phép quay lại dù có bị chồng đánh đập. Con gái có chồng mà
trở về nhà
cha mẹ là một điều
sỉ nhục. Cũng không được phép xin một nhà nào khác
che chở.
Gia đình người con gái có nghĩa vụ đưa con gái
trở lại nhà chồng.
Chị cả tôi bị chồng đánh đập dám
quay về thở than khóc lóc khiến cả nhà tôi mang nhục. Có được một tấm chồng là cái may của chị. Tôi vẫn mơ ước được như thế.
Từ hôm nghe có người đến gặp cha tôi xin cưới tôi, tôi đâm ra vừa tò mò vừa bồn chồn. Tôi biết anh ấy chỉ cách nhà tôi ba bốn bước chân.
Thỉnh thoảng khi lên sân thượng phơi quần áo tôi vẫn
thoáng thấy anh. Tôi biết
anh có một chiếc ôtô, mặc
âu phục, tay lúc nào cũng xách cái cặp nhỏ đựng giáy tờ và anh làm việc ngoài thành phố, một công việc khá tốt vì anh không bao giờ
ăn mặc như công nhân mà luôn luôn
chỉnh tề,
sang trọng. Tôi rất muốn được nhìn mặt anh rõ hơn nhưng lại sợ bị
gia đình bắt gặp tôi đang ngóng anh. Vì thế, khi đi lấy rơm cho một con cừu ốm ở ngoài chuồng, tôi bước thật nhanh trên đường với
hy vọng nhìn thấy anh gần hơn. Nhưng anh lại đỗ xe
xa quá. Nhờ
quan sát, tôi
đại khái biết được mấy giờ anh đi làm. Bảy giờ sáng, tôi
giả vờ lên sân thượng thu quần áo hay nhặt một quả vả chín hoặc giũ tấm chăn để được, trong một thoáng chốc không đầy một phút, nhìn thấy anh bứơc lên ôtô đi làm. Tôi phải thật nhanh để không ai chú ý.
Tôi lên cầu thang, băng qua mấy gian phòng để ra tới sân thượng, vừa cầm
một tấm thảm giũ mạnh vừa
đưa mắt nhìn qua bức tường xi măng, liếc nhẹ sang phải. Từ xa nếu có ai trông thấy cũng không thể ngờ là tôi đang ngó
xuống đường.
Thỉnh thoảng tôi cũng có đủ
thời gian nhìn thấy anh. Tôi đâm ra phải lòng anh cùng chiếc ôtô của anh! Đứng trên sân thượng, tôi tưởng tượng ra khối chuyện: tôi kết hôn với anh và như hôm nay, tôi nhìn theo chiếc ôtô
cho đến khi khuất bóng nhưng đến chiều, khi
mặt trời lặn, anh sẽ
trở
về từ nơi làm việc. Tôi sẽ cởi giày cho anh và tôi sẽ quì xuống lau chân cho anh như mẹ tôi vẫn thường làm cho cha tôi. Tôi sẽ pha trà mời anh, sẽ nhìn anh ngồi oai vệ như một ông vua phì phà chiếc tẩu dài ngay trước cửa nhà. Tôi sẽ là một
phụ nữ có chồng!
Và thậm chí tôi có thể trang điểm, dạo phố mua hàng, cùng chồng ngồi vào
xe và lên thành phố. Tôi sẵn sàng
chịu đựng mọi điều tệ hại nhất,
miễn là khi nào thấy muốn, tôi được
tự do một mình bước qua cánh cửa kia để đi mua bánh mì!
Nhưng tôi sẽ không bao giờ là một “charmuta”. Tôi sẽ không nhìn những người đàn ông khác, tôi sẽ
tiếp tục bước nhanh, giữ người thẳng, vẻ kiêu
hãnh, nhưng không đếm bước, mắt vẫn nhìn xuống và cả làng không ai còn có thể
nói xấu tôi bởi lẽ tôi đã có chồng.
Câu chuyện kinh khủng của tôi bắt đầu ngay trên cái sân thượng ấy. Tôi đã nhiều tuổi hơn chị cả tôi nếu so với ngày chị ấy lấy chồng, và tôi đã
hy vọng để rồi
thất vọng.
Dạo ấy tôi khoảng mưới tám tuổi hay hơn. Tôi cũng không biết nữa. Ký ức tôi đã tan thành mây khói ngay hôm hoả hình ập xuống đầu tôi.
*
Chú Thích:
[1] Charmuta (Tiếng Ả Rập): Đồ lăng loàn, con đĩ.