Thơ Xuân Hướng Phật

10/01/202310:45 CH(Xem: 2320)
Thơ Xuân Hướng Phật
blankThơ Xuân – Thơ Phật Giáo
Tác giả: Võ Đào Phương Trâm
*****
blank
Xuân nơi cửa Phật !
Tiếng chuông xa…
Bóng chiều gần
Đoản buồn cảnh nguyệt tiếng tiêu ngân
Lòng trăng trôi suốt dòng cô tịch
Nâng cánh mạn thuyền, sông nước dâng
 
Có một người đi trong lặng lẽ
Chiều xuân ghé ngọn lá bồ đề
Dưới cội huyền chân thân tĩnh lặng
Nghe tiếng chuông chiều trên sơn khê
 
Người quét lá đa lòng niệm Phật
Thân tâm an tịnh giữa vô thường
Bảy nổi ba chìm theo sống thác
Vô ngã vội tìm nơi náu nương
 
Chiều nay nghe tiếng lòng buông lặng
Hoa rơi yên giấc cuối thác ghềnh
Ngoảnh nhìn năm tháng trôi vô tận
Thấy một phận người sao mông mênh!
 
Gột lại thân tâm giữa bão đời
Giật mình ngơ ngác những trầm khơi
Rũ áo phong lai tìm tuế nguyệt
Qua những úa nhàu, ta nghỉ ngơi!
******
Xuân an lạc!
Cánh nhạn cuối Trời đông qua
Én chao nghiêng mùa Xuân tới
Sân Chùa đạo tràng ngày mới
Những tấm lòng hướng chân như
 
Ngồi đây nghe Thầy hiền từ
Giảng cho tốt đời đẹp Đạo
Bao người nương nhờ Phật giáo
Như căn nhà của thân tâm
Tỉ tê những lời thì thầm
Rồi nghe đời mình chiêm nghiệm
Khổ đau, bể dâu bất biến
Nơi đây một cõi đi về
Thời gian rơi như cát biển
Phận người qua những cơn mê
 
Ngày xuân ta đến bên nhau
Ngồi đây cùng những lời chào
Hướng về ngôi nhà an lạc
Để nghe đời bỗng thanh tao.
****
Về dưới cội hiền
Sáo diều hát dặm đồng dao
Họa lên nhã khúc xoan đào lãng du
Vui cùng những bạn đồng tu
Lau khô những mảnh sương mù ủ ê
 
Người đi qua chốn đồng quê
Đứng nhìn sóng biếc, ta về bến chưa?!
Bóng đường trăng rọi thuyền xưa
Xa rời bến mộng qua mùa bão giông
Nắng chiều soi ngập mành song
Người nâng mảnh khuyết xa dòng thị phi
 
Ta đi qua chốn hoài nghi
Lắng nghe trong nắng xuân thì tiếng Kinh
Sương mờ phủ góc huyền minh
Về trong giác ngộ thấy hình bóng ta
Mộng thanh bần
Những sác na
Thênh thang nâu áo dung hòa đúng sai
Đời người mấy bận trần ai
Một dòng chiêm mộng tàn phai rã rời
Mong cho lòng được thảnh thơi
Xa đi khuất tất tơi bời ngã nghiêng
Cố tìm một chút bình yên
Để nghe cội rễ thánh hiền trùng lai.
******
Sắc Không
Em về trên nhánh phù hoa
Những nhành cỏ thảo như là chao nghiêng
Nắng chiều nhẹ tựa phong miên
Hoàng hoa phủ lấp sân thiêng góc Chùa
 
Sương Trời rơi lạnh vườn thưa
Cỏ lau lất phất bông đùa nhẹ tênh
Thiên thai một cõi mông mênh
Dạo chơi mấy cảnh bồng bềnh chân như
 
Huyền không sắc sắc hư hư
Thản nhiên mở cánh phong thư bụi trần
Nặng lòng mấy cõi phù vân
Cũng qua một kiếp đến dần thái lai
 
Rũ đi những nặng bi ai
Con đường đạo hạnh từ nay ghé về
Qua đi những mộng những mê
Ngồi trong tỉnh thức xa bề trầm luân!
*****
Vọng Mê
 
Đời người một cõi ta bà
Quẩn quanh không khỏi những sa lầm đời
Giữa tiền giữa bạc lả lơi
Giữa mê dục lạc, bể khơi huyệt phần
Giả vờ tốt với tri nhân
Mà tâm thả chốn hồng trần cuồng si.
Miệng thì nói những từ bi
Mà tâm chẳng bỏ tư nghì đảo điên
Vui buồn chen chúc ngẫu nhiên
Vô minh trong cõi hoàng tuyền khóc than
Kiếp người rơi vỡ, hoang mang
Vẫn đi nhặt nhạnh tro tàn héo khô
Khóc cười giữa những hư vô
Vết thương cứ xé, cứ vồ nát tan
Vẫn chưa thoát mộng truy hoan
Vẫn mê vẫn đắm, vẫn mang khổ phiền
Trần ai lắm kẻ ngã nghiêng
Lần theo u tối xuống miền trầm kha
Kéo lê mấy bận hoa đà
Nương về cõi lạc, đừng sa bụi trần
Thân tâm khổ lụy phù vân
Có ai nhận biết được phần họa may
Thoát đi con sóng thiên tai
Trở mình tỉnh thức, qua ngày mông mênh
Lầm than mấy bận nhớ quên
Rũ tay tan giấc mộng ghềnh thẳm đau.
Rửa trôi một vết xước nhàu
Ngồi nghe Kinh Pháp mà trao tâm lành.
******
 
Ngộ Mê
Ta đi trong cõi mình ta
Giật mình bỗng ngỡ như là đã quen
Con đường bản thể ngã nghiêng
Cố tìm một bước thanh thiên mộng trần
Du đường trăng ngỡ phù vân
Ta đi lạc giữa vô ngần đảo điên
Buộc vào một mối quàng xiên
Dốc thân tâm để an nhiên tựa vào
Hoạ thành một giấc chiêm bao
Lẫn trong đoản nguyệt thì thào tỉ tê
Tiếng đồng tiếng vọng bùa mê
Đổi câu sáo ngữ mua về bình yên
Áo choàng áo gấm lầm duyên
Ta đi thay chiếc áo thiêng nhạt màu
Tưới trồng những ngọn thanh tao
Rồi nâng chiếc lá gối vào thường xuân...
*******
Miền Tâm Thức
Ta ngủ quên trên mảnh phù hoa
Nơi năm tháng chất dài mộng mị
Thời gian trôi đi như huyền bí
Giữa phận người rũ rượi hư không
 
Bóng tối kéo dần qua bên song
Nhà ai thắp nến hồng sáng mượt
Để mân mê, vỗ về lả lướt
Mộng hồng hoang say khướt tình trần
Những linh hồn bay bổng lâng lâng
Nắm tay nhau rồi cùng nhảy múa
Không định rõ mặt người từa tựa
Lẫn trong màu sương khói âm u
 
Có tiếng đàn ai như đang ru
Nửa tỉnh nửa mêrã rời thổn thức
Lê chân qua miền tối đen màu mực
Rồi lặng nghe tiềm thức đủ đầy
Có một bàn tay…
Mộng mị cơn say
Ta chếnh choáng giật mình bấu víu
Rồi bận bịu
Giữa mịt mờ hoang phế phù vân
 
Ta ngã trên mảnh buồn thi nhân
Bỗng tìm thấy có màu ánh sáng
Nhỏ nhoi, nhập nhoạng
Như đóm lửa thắp lên chạng vạng
Giữa ngày không quang đãng
Nặng trì….
 
Đôi chân lao đi chẳng cần suy nghĩ
Như cái bóng nhẹ tênh huyền bí
Lững lờ cô tịch giữa thinh không
Lẫn lộn trong tâm thức mênh mông
Một chiếc bóng lặng thinh
Vẫn đi theo về miền ánh sáng
Bước ra khỏi vũng lầy mắc cạn
Đã neo chân lặn ngụp nửa đời
 
Ta lần mò rời khỏi trầm khơi
Khi phù hoa tan vào mảnh lửa
Những vui buồn như chưa từng hứa
Rơi giữa nhánh cội Thiền
 
Và từ đó!...những an nhiên
Đặt chiếc lá màu xanh trong trẻo
Những chiếc lá không bao giờ héo
Giữa mộc hồ vắng lặng phù hư,
 
Ta đi qua những ngày trầm tư
Là qua đi qua chuỗi ngày bất định
Khi tỉnh giấc không còn tâm bệnh
Rời xa vùng chệnh choạng ngã nghiêng
Là đi qua những khoảng muộn phiền
Miền ánh sáng nhiệm màu huyễn hoặc
Những đóa hoa lung linh màu sắc
Nở trong ngần, đẹp đẽ khoan thai
 
Ta thấy ánh sáng của sớm mai
Họa lên nhiều dung nhan gương mặt
Người hành hương về nơi sâu lắng
Để theo dòng thanh thản diệu kỳ
 
Về nơi đây, lặng lẽ thắp từ bi
Ta rơi hết mảnh buồn đã cũ
Nơi có những bình yên lưu trú
Nở trên miền tâm thức hồi sinh.
*****
Bình yên giữa đời
Bên góc bếp nóng hổi
Có con Mèo ngủ say
Cuộn tròn như chiếc gối
Mân mê từng ngón tay
 
Chú Mèo ngoan vô tư
Mê ngủ rất hiền từ
Xa xa chùa Thiên mụ
Tiếng chuông về chân như
 
Con đường dài vô tận
Nặng nhọc một kiếp người
Ngồi xuống đây một chút
Để cho lòng nghỉ ngơi
 
Một đời người trôi qua
Mấy ai mà đoán được
Những vui buồn phía trước
Vô thường tựa nhành hoa.
 
Theo gió thổi mây bay
Ta khép đời vụn dại
Rụng rơi chiều hoang hoải
Ru mềm những ngón tay
 
Tiếng chuông từ sơn khê
Đường xưa nhớ lối về
Nén hương trầm ấm khói
Nghe đời nhẹ cơn mê.
 
Câu kinh gieo từ bi
Chiếc lá tre hoan hỉ
Đặt nỗi buồn xuống nghỉ
Cho tâm hồn thảnh thơi.
 
****Hết****
 
 
 
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
19/11/2015(Xem: 11089)
03/08/2016(Xem: 7452)
08/01/2017(Xem: 5776)
02/02/2017(Xem: 6372)
22/06/2017(Xem: 11762)
14/05/2015(Xem: 13910)
24/02/2020(Xem: 7640)
01/08/2015(Xem: 6274)
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.