TƯỞNG NIỆM MỘT TĂNG NHÂN THI SĨ
Tâm Không Vịnh Hữu
"Mái chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông."
Những vần điệu ý từ được lưu truyền bao năm qua đã trở thành bất tử này, vốn là hai câu cuối của một thi phẩm bất hủ, mà tác giả là thi sĩ Huyền Không.
Hòa thượng Thích Mãn Giác (1929-2006), pháp danh Nguyên Cao, lấy đạo hiệu Huyền Không làm bút hiệu ký dưới những bài thơ thấm đẫm hương vị từ bi, giải thoát.
Tôi có phước duyên lưu giữ được một bản nhạc "Một ngày qua" được in ấn và phát hành hồi năm 1959. Nhạc là của Phật tử Dương Thiện Hiền, thơ là của Thượng tọa Huyền Không.
Bài thơ được phổ nhạc này được thi sĩ cảm tác từ bài kệ thứ 13 trong "Kinh Nhật Tụng":
Thị nhật dĩ quá 是 日 已 過
Mạng tức tùy giảm 命 則 隨 減
Như thiểu thủy ngư 如 少 水 魚
Tư hữu hà lạc 斯 有 何 樂
(Ngày hôm nay đã qua, mạng sống theo đó mà rút ngắn lại, tình trạng giống tình trạng con cá thiếu nước, còn có cái vui gì?)
Đặc biệt là có lưu thủ bút & chữ ký đề tặng của Ngài.
Nay chỉ xin giới thiệu hình ảnh về bản nhạc quý hiếm mà tôi đang được lưu giữ để chư vị ngắm qua, rồi sau đó ngâm nga lại thi phẩm bất hủ "Nhớ Chùa" để tưởng niệm tăng nhân thi sĩ Thích Mãn Giác - Huyền Không:
Từ thuở ra đi vắng bóng chùa
Đường đời đã nhọc chuyện hơn thua
Trong tôi bừng dậy niềm chua xót
Xao xuyến mơ về lại cảnh xưa
Thấp thoáng đâu đây cảnh tượng làng
Có con đường đỏ chạy lang thang
Có hàng tre gợi hồn sông núi
Im lặng chùa tôi ngập nắng vàng
Có những cây mai sống trọn đời
Bên hàng tùng bách mãi xanh tươi
Nhìn lên phảng phất hương trầm tỏa
Đức Phật từ bi miệng mỉm cười
Tôi nhớ làm sao những buổi chiều
Lời kinh giải thoát vọng cao siêu
Đây ngôi chùa cổ ngày hai buổi
Cầu nguyện dân làng sống mến yêu
Vì vậy làng tôi sống thái bình
Sớm khuya gần gũi tiếng chuông linh
Sắn khoai gạo bắp nuôi thôn xóm
Xây dựng tương lai xứ sở mình
Tối đến dân quê đón gió lành
Khắp chùa dào dạt ánh trăng thanh
Tiếng chuông thức tỉnh lan xa mãi
An ủi dân hiền mọi mái tranh
Trầm đốt hương thơm bay ngạt ngào
Thôn trên xóm dưới dạ nao nao
Dân làng tắm gội lên chùa lễ
Mười bốn, ba mươi mỗi tối nào
Biết đến bao giờ trở lại quê
Phân vân lòng gởi nhớ nhung về
Tang thương dù có bao nhiêu nữa
Cũng nguyện cho chùa khỏi tái tê
Chuông vẳng nơi nao nhớ lạ lùng
Ra đi ai chẳng nhớ chùa chung
Mái chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông.
Tâm Không Vĩnh Hữu
- Từ khóa :
- Thi sĩ Huyền Không