- Chương 01 Ý Nghĩa Chơn Thật Về Công Đức Của Như Lai
- Chương 02 Mười Điều Nhận Lãnh
- Chương 03 Ba Lời Nguyện
- Chương 04 Nhiếp Thụ
- Chương 05 Nhất Thừa
- Chương 06 Vô Biên Thánh Đế
- Chương 07 Như Lai Tạng
- Chương 08 Pháp Thân
- Chương 09 Không Nghĩa Ân Phú Chân Thật
- Chương 10 Một Thánh Đế
- Chương 11 Một Sở Y
- Chương 12 Điên Đảo Và Chân Thật
- Chương 13 Tự Tánh Thanh Tịnh
- Chương 14 Chân Thật Đệ Tứ
- Chương 15 Thắng Man
KINH THẮNG MAN
Pháp Sư TAM TẠNG đời nhà TỐNG (người Trung Ấn Độ) dịch
Hoà Thượng Thích Thanh Từ Việt dịch
CHƯƠNG 2:
MƯỜI ĐIỀU
NHẬN LÃNH
Bấy giờ, Thắng
Man nghe thọ ký xong, cung kính đứng dậy nhận lãnh mười điều trọng đại:
1. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, những giới đã thọ con không khởi tâm
vi phạm.
2. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, đối với các bậc Tôn trưởng con không
sinh tâm kiêu mạn.
3. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, đối với chúng sanh con không sanh
tâm sân hận.
4. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, đối với thân sắc và các thứ đồ dùng
bên ngoài của người khác con không sanh tâm ganh tị.
5. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, đối với các pháp bãn ngã thân cũng
như sở thuộc, con không sinh tâm lẫn tiếc.
6. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, con không vì mình mà thu nhận tích
trữ tiền của.
Tất cả những gì
nhận được đều đem giúp đỡ chúng sanh nghèo khổ.
7. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, con không vì mình mà tu hành tứ
nhiếp pháp, vì tất cả chúng sanh đem tâm không ái nhiễm, tâm không nhàm đủ, tâm
không quái ngại nhiếp thụ chúng sanh.
8. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, nếu gặp chúng sanh cô độc u phiền,
tật bệnh, tai nạn, khốn khổ, con sẽ không bỏ rơi họ, quyết làm cho họ được an
ổn vì nghĩa giúp ích khiến thoát các khổ nhiên hậu mới thôi.
9. Thưa Thế Tôn,
kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, nếu gặp những kẻ săn bắn, chăn nuôi
những kẻ có các hành động ác và người phạm giới, con sẽ không bỏ qua. Nếu đủ
sức thì nơi đâu gặp các chúng sanh ấy, đáng khuất phục con sẽ làm cho phải
khuất phục, đáng thu phục con sẽ làm cho thu phục.
Bởi vì sao ? Vì nhờ khuất phục thu phục được họ mà đạo pháp tồn tại lâu dài. Đạo pháp tồn tại lâu dài thì cõi trời cõi người sung mãn, ác đạo giảm đi, có thể vận chuyển bánh xe pháp mà Như Lai đã chuyển. Vì thấy lợi ích như vậy nên cứu độ nhiếp thụ không thôi.
10. Thưa Thế Tôn, kể từ hôm nay cho đến khi thành tựu Bồ đề, con nhiếp thụ chánh pháp không bao giờ để quên mất. Bởi vì sao? Vì quên mất chánh pháp là quên mất đại thừa. Quên mất đại thừa là quên mất Ba la mật. Quên mất Ba la mật thì không yêu thích đại thừa.
Nếu Bồ tát không có quyết dụ đại thừa thì không có khả năng nhiếp thụ chánh pháp một cách tự tại, vĩnh viễn không kham nỗi địa vị vượt phàm phu.
Con đã thấy cái sai lầm to lớn vô lượng như vậy. Lại thấy cái phúc lợi vô lượng trong tương lai của bậc đại Bồ tát nhiếp thụ chánh pháp như vậy nên xin chịu sự nhận lãnh trọng đại này.
Xin pháp Phật, chư Thế Tôn hiện tại chứng minh cho con, chỉ có Thế Tôn hiện tiền chứng biết. Còn các chúng sanh căn lành mỏng manh có thể sẽ nghi ngờ cho rằng mười điều nhận lãnh to tát, hết sức khó thực hiện. Có thể họ như những kẻ trong đêm dài làm những lợi cho mình mà hại người nên tâm hồn họ chẳng được yên vui.
Để họ an tâm, nay trước Phật con xin phát lời thệ nguyện thành thật rằng: "Nếu con nhận 10 điều nhận lãnh trọng đại này và làm được như lời đã nói thì do thệ nguyện này xin tiếng trời mầu nhiệm vang lên và hoa trời mưa xuống trong đại chúng".
Vừa nói dứt lời, từ hư không hoa trời mưa xuống, có tiếng mầu nhiệm vang lên :
"Đúng ! Đúng ! Như lời người nói quả thật không sai !"
Những chúng sanh kia thấy hoa trời và nghe tiếng mầu nhiệm, cả chúng hội sạch hết nghi ngờ, vô cùng hoan hỷ phát nguyện thường cùng thực hành với
Thế Tôn đều thọ
ký cho tất cả đại chúng được như lời đã nguyện