KINH THẮNG MAN
Pháp Sư TAM TẠNG đời nhà TỐNG (người Trung Ấn Độ) dịch
Hoà Thượng Thích Thanh Từ Việt dịch
CHƯƠNG 12: ĐIÊN ĐẢO VÀ
CHÂN THẬT
Không thể nghĩ
bàn là diệt đế vượt quá cảnh giới sở duyên của tâm thức tất cả chúng sanh, và
cũng vượt quá cảnh giới trí tuệ của tất cả A la hán, Bích chi Phật.
Ví như trẻ mới
sanh đã bị mù mắt không thấy được các màu sắc. Như trẻ mới sanh bảy ngày không
thấy vừng mặt trời. Chân lý diệt khổ cũng vậy, không phải cảnh giới sở duyên của
tâm thức tất cả phàm phu, cũng không phải cảnh giới trí tuệ của nhị thừa.
Tâm thức của
phàm phu có hai kiến chấp điên đảo. Trí huệ của tất cả A la hán, Bích chi Phật
thì thanh tịnh.
Biên kiến nghĩa
là phàm phu đối với năm thụ ấm thì chấp ngã, vọng tưởng trói buộc mà sinh ra
hai kiến chấp gọi là biên kiến. Đó là thường kiến và đoạn kiến.
Thấy các pháp vô
thường là đoạn kiến không phải chánh kiến. Thấy Niết bàn thường là thường kiến,
không phải chánh kiến.Vì do vọng tưởng thấy thế nên có kiến chấp như vậy.
Đối với các căn
của thân, phân biệt tư duy hiện pháp thấy có hư hoại còn cái liên tục không dứt
thì không thấy, nên sinh đoạn kiến. Đó là do vọng tưởng nên thấy vậy.
Đối với tâm
thức nối nhau liên tục thì ngu tối không rõ, không biết đó là cảnh giới của ý
và thức trong từng sát na, nên sinh thường kiến. Đó là do vọng tưởng nên thấy
như vậy.