- Tổng Quan
- Nghi Thức Sám Hối
- Ghi Chú
- Phẩm 1: Mở Đầu Pháp Thọai
- Phẩm 2: Thọ Lượng Thế Tôn
- Phẩm 3: Phân Biệt Ba Thân
- Phẩm 4: Âm Thanh Trống Vàng
- Phẩm 5: Diệt Trừ Nghiệp Chướng
- Phẩm 6: Minh Chú Tịnh Địa
- Phẩm 7: Hoa Sen Ca Tụng
- Phẩm 8: Minh Chú Kim Thắng
- Phẩm 9: Trùng Tuyên Về Không
- Phẩm 10: Mãn Nguyện Vì Không
- Phẩm 11: Thiên Vương Quan Sát
- Phẩm 12: Thiên Vương Hộ Quốc
- Phẩm 13: Minh Chú Ly Nhiễm
- Phẩm 14: Ngọc Báu Như Ý
- Phẩm 15: Đại Biện Thiên Nữ
- Phẩm 16: Cát Tường Thiên Nữ
- Phẩm 17: Tăng Trưởng Tài Vật
- Phẩm 18: Kiên Lao Địa Thần
- Phẩm 19: Dược Xoa Đại Tướng
- Phẩm 20: Vương Pháp Chính Luận
- Phẩm 21: Thiện Sinh Luân Vương
- Phẩm 22: Tám Bộ Hộ Trì
- Phẩm 23: Thọ Ký Thành Phật
- Phẩm 24: Chữa Trị Bịnh Khổ
- Phẩm 25: Truyện Của Lưu Thủy
- Phẩm 26: Xả Bỏ Thân Mạng
- Phẩm 27: Bồ Tát Tán Dương
- Phẩm 28: Diệu Tràng Tán Dương
- Phẩm 29: Thọ Thần Tán Dương
- Phẩm 30: Biện Tài Tán Dương
- Phẩm 31: Ký Thác Kinh Vua
KINH KIM QUANG
MINH
(KINH ÁNH SÁNG HOÀNG KIM)
Hoà Thượng Thích Trí Quang Dịch Giải
Bản Hoa Dịch của Ngài Nghĩa Tịnh
Phẩm 26: Xả Bỏ Thân Mạng
Nói cho đại hội về chuyện xưa của mười ngàn thiên tử rồi, đức Thế tôn lại bảo Bồ đề thọ thần và đại hội, rằng trong quá khứ, Như lai đi theo đường đi bồ tát, chẳng những cho nước cho ăn để cứu mạng bầy cá, mà đến nỗi cái thân tiếc nuối cũng xả bỏ. Sự thể như vậy đáng cùng nhau quan sát.
Bấy giờ đức Thế tôn -- bậc như lai ứng cúng chánh đẳng giác, bậc cao nhất tôn nhất trên trời dưới trời, bậc hàng trăm hàng ngàn ánh sáng chiếu khắp thế giới mười phương, bậc hoàn hảo nhất thế trí và viên mãn đại công đức -- đem các vị Bí sô và cả đại hội đến khu dân cư Bát giá ra, đi vào một cánh rừng. Ở đây đất bằng phẳng, không có gai góc, hoa danh tiếng, cỏ mềm mại, bủa khắp mặt đất. Đức Thế tôn bảo trưởng lão A nan đà hãy trải tọa cụ cho Như lai dưới gốc cây kia. Trưởng lão vâng lời, trải tọa cụ rồi, thưa, bạch đức Thế tôn, con đã trải tọa cụ sắp chỗ ngồi rồi, xin đức Thế tôn biết cho đã đến lúc thích hợp. Đức Thế tôn đến ngồi xếp bằng trên chỗ ấy, thẳng mình, chính niệm, bảo các vị Bí sô, các vị muốn thấy xá lợi của Bồ tát khổ hạnh thời xưa không? Các vị Bí sô thưa, chúng con muốn thấy. Đức Thế tôn liền dùng cái tay trăm phước trang nghiêm mà ấn xuống đất. Tức thì đại địa chấn động với sáu hình thức, và nứt ra, một ngôi tháp thất bảo bỗng nhiên xuất hiện, phủ lên trên là mạng lưới kết ngọc. Đại hội thấy vậy lấy làm hiếm có. Đức Thế tôn tức thì đứng dậy khỏi chỗ Ngài ngồi, làm lễ bảo pháp, nhiễu quanh theo chiều bên phải, rồi trở lại chỗ ngồi, bảo trưởng lão A nan đà hãy mở cửa tháp. Trưởng lão mở ra, thấy có cái hộp thất bảo, được trang sức bằng những trân bảo kỳ lạ. Trưởng lão bạch đức Thế tôn, có cái hộp thất bảo, trang sức bằng các loại ngọc. Đức Thế tôn bảo hãy mở ra. Trưởng lão tuân mệnh, mở ra, thì thấy có xá lợi trắng như bạch mã não, như tuyết, như sen trắng (100) . Trưởng lão bạch đức Thế tôn, trong hộp có xá lợi, màu đẹp khác thường. Đức Thế tôn bảo hãy đem xá lợi của đại sĩ lại đây. Trưởng lão A nan đà liền lấy xá lợi ấy kính trao cho đức Thế tôn. Ngài cầm lấy mà bảo các vị Bí sô, các vị hãy nhìn xá lợi của Bồ tát khổ hạnh. Ngài lại nói chỉnh cú:
(1) Đức cao của
Bồ tát
tương ứng có tuệ
giác,
dũng mãnh mà tinh
tiến
viên mãn cả sáu
độ.
Thường xuyên tu
không ngừng
và chỉ vì bồ
đề,
không rời sự kiên
cố
tâm không có mệt
mỏi.
Các vị Bí sô, hãy
cùng nhau kính lạy xá lợi của Bồ tát. Xá lợi này được xông bởi vô lượng hương
liệu giới định tuệ, là ruộng phước tối thượng, cực kỳ khó gặp. Các vị Bí sô, và
cả đại hội, đều nhất tâm, chắp tay, cung kính mà đảnh lễ xá lợi ấy, tán dương
hiếm có. Bấy giờ trưởng lão A nan đà bước tới, lạy ngang chân đức Thế tôn mà
thưa, bạch đức Thế tôn, Ngài là vị thầy cao cả, vượt trên hết thảy, được hết
thảy chúng sinh tôn kính, tại sao lại lạy linh cốt xá lợi này? Đức Thế tôn dạy,
trưởng lão A nan đà, Như lai nhờ xá lợi này mà tốc chứng vô thượng bồ đề. Để
báo ơn xưa nên Như lai kính lạy. Ngài lại bảo, An nan đà, Như lai sẽ giải trừ
hoài nghi cho trưởng lão, và cả đại hội, mà nói chuyện cũ của xá lợi này. Các
người hãy khéo nghĩ, hãy chuyên nhất tâm trí mà nghe. Trưởng lão A nan đà thưa,
chúng con ước muốn được nghe. Xin đức Thế tôn khai thị cho chúng con.
Đức Thế tôn dạy, trưởng lão A nan đà, quá khứ có một quốc vương tên Đại xa, giàu lớn, lắm của, kho lẫm đầy ắp, quân binh vũ dũng, ai cũng khâm phục. Quốc vương lại thường xuyên đem chánh pháp mà khai hóa đến cả những người đen đủi. Quốc dân đông đảo, không có giặc thù. Hoàng hậu sinh được ba con trai, đẹp, nghiêm, ai cũng thích nhìn. Thái tử tên Ma ha ba la, thứ tử tên Ma ha đề bà, ấu tử tên Ma ha tát đỏa. Bấy giờ quốc vương xuất du núi rừng. Ba vương tử cũng tùy tùng. Ham tìm hoa trái nên ba anh em tách ra, đi quanh quẩn đến nhằm khu rừng tre lớn, nghỉ ngơi ở đây. Vương tử thứ nhất nói, anh cảm thấy sợ hãi, chỗ này có mãnh thú hại chúng ta chăng? Vương tử thứ hai nói, chưa bao giờ em tiếc thân mình, chỉ sợ người thân có cái khổ biệt ly. Vương tử thứ ba thưa hai anh.
(2) Đây là nơi
chốn
thần tiên cư
trú.
Em không sợ
hãi,
không khổ biệt
ly.
Thân và tâm
em
tràn ngập hoan
hỷ,
cái điềm sẽ
được
công đức đặc thù
!
Ba vương tử nói
linh tính mình rồi đi tới, thấy con cọp sinh bảy con. Sinh mới mấy ngày mà cọp
mẹ bị bầy con quấn quýt nên đói khát, thân hình gầy ốm, có vẻ sắp chết. Vương
tử thứ nhất nói cọp này thật đáng thương, bị con quấn quýt, không đi kiếm ăn
được, đói quá chắc phải ăn đến con. Vương tử Tát đỏa hỏi anh, cọp mẹ này thường
ăn thứ gì? Vương tử thứ nhất nói với em
(3) Cọp báo sói
sư tử
chỉ ăn thịt máu
nóng
chứ không ăn gì
khác
mà qua cơn đói
này.
Vương tử thứ hai
nghe thế, nói con cọp này đói sắp chết, nhưng chúng ta làm sao kiếm được thực
phẩm như anh nói? Ai chịu bỏ thân mạng mà cứu cơn đói của nó? Vương tử thứ nhất
nói, không có gì khó bỏ cho bằng thân mình. Vương tử Tát đỏa nói, chúng ta tiếc
nuối thân mạng, lại không trí tuệ, không làm được gì lợi cho kẻ khác. Nhưng bậc
đại sĩ thì có đại bi tâm, thường vì lợi người mà bỏ mình. Vương tử Tát đỏa nghĩ
riêng, thân ta đây hàng trăm hàng ngàn đời vất bỏ thối rã mà chẳng được ích gì,
tại sao ngày nay ta không bỏ để cứu cái khổ cơn đói. Cả ba vương tử nói với
nhau như trên kia, ai cũng thương xót, ái ngại nhìn cọp đói, bồi hồi bỏ đi.
Nhưng vương tử Tát đỏa lại liên tiếp nghĩ riêng, nay chính là lúc thích đáng
cho ta bỏ thân này. Tại sao?
(4) Vì xưa đến
nay
ta giữ thân
này,
cái thân xú
uế
không thể thích
được.
Ta cấp đồ
nằm
cùng với đồ
mặc,
cung đốn xe
ngựa
và bao của
quí.
(5) Nhưng thân hư
rã
vì vốn vô
thường,
cầu hoài không
thỏa
giữ mãi vẫn
chết.
Ta cung dưỡng
nó
nó lại hại
ta,
cuối cùng bỏ
ta
chẳng biết ơn
nghĩa!
Thêm nữa, thân này
không bền, vô ích cho ta. Thân này đáng sợ như giặc, dơ bẩn như phân. Ngày nay
ta sai cái thân này làm cái việc cao cả. Trong biển sinh tử, nó phải là thuyền
tàu to lớn. Nó phải bỏ luân hồi, đạt đến giải thoát. Vương tử lại nghĩ, bỏ thân
này là bỏ không ít ác bịnh và bao nhiêu kinh hãi. Thân này chỉ có phân giải. Nó
mong manh như bóng nước. Nó, nơi sâu giòi tập hợp, sống chỉ vì gân cốt huyết
mạch dính líu với nhau. Vậy ta nên bỏ, để cầu Niết bàn tối thượng và cứu cánh.
Ở đó vĩnh biệt vô thường, vĩnh ly sinh tử, vĩnh đoạn trần lụy. Ở đó huân tu
bằng định lực và tuệ lực, trang nghiêm với cả trăm phước đức. Ở đó hoàn thành
nhất thế trí, chứng đắc diệu pháp thân. Hoàn thành và chứng đắc như vậy rồi đem
cho chúng sinh vô biên pháp lạc. Vương tử Tát đỏa bấy giờ nổi dậy sự đại dũng
mãnh, phát ra sự đại thệ nguyện, và tăng cường tâm mình bằng sự đại từ bi.
Nhưng vương tử sợ hai anh lưu luyến sợ hãi mà cản trở, nên nói, hai anh đi
trước, em đi sau một chút. Vương tử Ma ha tát đỏa liền trở lại khu rừng, đến
chỗ cọp đói, thoát hết y phục mắc trên cây tre, phát nguyện như vầy.
(6) Ta vì chúng
sinh
khắp cả pháp
giới,
chí cầu Bồ
đề
tuệ giác tối
thượng.
Khởi tâm đại
bi
không thể dao
động,
mà bỏ cái
thân
phàm phu luyến
tiếc.
(7) Trạng huống Bồ
đề
không có nóng
bức,
ai người có
trí
đều rất ưa
thích.
Bao nhiêu chúng
sinh
trong biển khổ
lớn,
ta nguyện cứu
vớt
đưa lên Bồ
đề.
Vương tử phát
nguyện như vậy rồi đến nằm buông mình trước cọp đói. Nhưng do uy thế từ bi của
Bồ tát, cọp không làm gì được. Thấy vậy, Bồ tát chạy lên núi cao mà gieo mình xuống,
thì thần tiên tiếp đỡ nên không thương tổn gì. Vương tử nghĩ, cọp đói lả, không
ăn ta nổi. Liền đứng dậy tìm dao, dao không có. Nên vương tử lấy tre khô thích cổ
chảy huyết, đi lại bên cọp. Bấy giờ đại địa chấn động với sáu hình thức, như
gió khích nước, vọt lên dội xuống không yên. Mặt trời không sáng, như bị la hầu
che. Khắp nơi mờ tối, không còn ánh sáng.
(8) Đại sĩ vận
dụng
đại bi cứu
vật,
nhìn toàn chúng
sinh
coi như con
một;
mạnh mẽ hoan
hỷ,
lòng không tiếc
nuối,
xả thân cứu
khổ,
việc thật khó
lường!
(9) Quyết định đạt
đến
chân thường siêu
việt,
thoát bỏ sinh
tử
mọi thứ buộc
ràng;
mau chóng chứng
được
tuệ giác Bồ
đề,
vắng lặng yên
vui
thể hiện Vô
sinh.
Bấy giờ cọp đói ngửi
thấy huyết từ cổ Bồ tát chảy ra thì liếm lấy, và ăn hết thịt Bồ tát, còn lại
chỉ có xương.
Vương tử thứ nhất thấy đất động thì nói với em hai
(10) Đại địa
núi sông
chấn động tất
cả,
bốn phía mờ
tối
không ánh mặt
trời,
thiên hoa rơi
xuống
khắp cả không
gian,
chắc chắn là
điềm
em ba bỏ
mình.
Vương tử thứ hai
nghe anh nói rồi, tự nói chỉnh cú
(11) Em nghe
Tát đỏa
nói lời từ
bi,
khi thấy cọp
đói
thân thể ốm
xọp,
đói hành nó
quá
chắc ăn cả
con.
Em nghi em
ba
xả thân mất
rồi.
Vương tử thứ hai
rất buồn rầu đau khổ, khóc lóc than thở. Tức khắc cùng anh trở lại chỗ cọp. Thì
thấy y phục của em treo để trên tre, còn xương với tóc thì vung vãi ra. Máu
thấm đỏ cả đất. Thấy thế ngất đi, không tự chủ được. Rơi mình trên xương em,
hồi lâu mới tỉnh, dơ tay, kêu gào, khóc lớn, than thở:
(12) Em ta dung
mạo đẹp,
cha mẹ thương hơn
hết,
tại sao cùng ra
đi
giờ bỏ mình, không
về!
(13) Nếu cha mẹ ta
hỏi,
ta phải nói thế
nào?
Thà ta cùng bỏ
mình,
chứ sống để làm
gì?
Hai anh em vương
tử khóc lóc áo não, tạm rời mà về. Trong khi những kẻ tháp tùng của vương tử út
thì bảo nhau, vương tử đi đâu, chúng ta phải tìm.
Còn hoàng hậu thì ngủ trên lầu cao. Trong mộng thấy hiện tượng bất tường. Nhũ bộ bị cắt cả đôi. Răng rụng hết. Được ba con bồ câu non, một con bị cắt bắt, hai con kinh hoàng. Khi động đất, hoàng hậu thức, thì trong lòng sầu não:
(14) Tại sao
hôm nay
đại địa chấn
động,
sông ngòi rừng
rú
đều rung lắc
cả,
mặt trời mờ
tối
như bị che
khuất,
mắt máy vú
động
khác hơn ngày
thường?
(15) Tim như trúng
tên
lo sợ bức
xúc,
cả người run
rẩy
không kềm chế
được.
Hiện tượng bất
tường
mà ta mộng
thấy,
tất có tai
biến
phi thường nào
đây!
Nhũ bộ của hoàng hậu bỗng nhiên chảy sữa. Bà nghĩ tất có biến quái. Bấy giờ thị nữ nghe người ngoài nói tìm vương tử chưa được thì sợ quá, tức tốc vào tâu với hoàng hậu, rằng xin hoàng hậu biết cho, ở ngoài người ta bổ ra đi tìm vương tử khắp cả mà chưa thấy. Hoàng hậu nghe thế càng lo sợ, nước mắt đầy tròng, đến chỗ quốc vương mà tâu: Đại vương, thần thiếp nghe người ngoài nói đứa con nhỏ nhất mà chúng ta thương nhất đã mất đâu rồi. Quốc vương nghe thì kinh hoàng, nấc lên: Khổ quá, ta mất đứa con yêu thương rồi. Nhưng ông phải lau nước mắt mà an ủi hoàng hậu: Hiền thủ, đừng khóc nữa. Chúng ta cùng đi tìm đứa con yêu thương của chúng ta. Rồi ông cùng hoàng hậu và thần dân ra khỏi hoàng thành, phân tán tìm tòi khắp nơi. Một lát, một đại thần bước tới, tâu rằng đã nghe các vương tử hãy còn, xin vương thượng đừng lo. Chỉ vương tử nhỏ nhất thì tìm chưa thấy mà thôi. Quốc vương nghe vậy, than thở khổ thay cho ta, ta mất đứa con thương yêu nhất rồi!
(16) Khi mới có
con
ta vui mừng
ít,
giờ con mất
đi
ta khổ sở
nhiều.
Ai làm con
ta
sống còn lại
được,
thì mất mạng
ta
ta cũng không
khổ.
Hoàng hậu nghe thì
như bị trúng tên bắn, than thở
(17) Con ta ba
đứa
đi với thị
tùng,
cùng vào trong
rừng
thưởng ngoạn cảnh
trí.
Giờ đứa nhỏ
nhất
mình nó không
về,
chắc chắn có
điều
tai biến mất
rồi!
Kế tiếp, vị đại
thần thứ hai đến chỗ quốc vương, vương hỏi ngay, con ta đâu? Đại thần áo não,
lưỡi khô, cổ rát, miệng không nói được, không biết trả lời làm sao. Hoàng hậu
bảo
(18) Thượng
quan nói gấp,
con ta ở
đâu?
Ta nóng cả
người
như thiêu như
đốt,
kinh hoàng hoảng
hốt
mất cả bình
tâm,
đừng để bụng
ta
rách vỡ cả
ra!
Vị đại thần phải
đem việc vương tử xả thân mà tâu quốc vương. Quốc vương với hoàng hậu nghe rồi,
bi thiết không thể chịu nổi, nhắm chỗ vương tử xả thân mà chạy tới. Đi đến rừng
tre, chỗ Bồ tát xả thân. Thấy xương vung vãi, ai cũng gieo mình xuống đất, cơ
hồ sắp chết. Họ như đại thọ bị gió mạnh xô ngã. Họ bất tỉnh. Đại thần rưới
nước, một lát tỉnh lại. Họ lại dơ tay, khóc, than:
(19) Tai họa
cho con!
con đẹp đẽ lắm!
tại sao cái
chết
áp bức con
trước?
Phải chi nếu
cha
được chết trước
con
thì đâu phải
thấy
khổ quá thế
này!
Hoàng hậu hơi
tỉnh, lại đầu bù tóc rối, hai tay đấm bụng, quằn quại dưới đất. Như cá trên
đất, như bò mất con, hoàng hậu buồn thảm:
(20) Ai giết
mất con ta
mà chỉ còn xương
cốt?
ta mất con yêu
thương
bi thiết chịu sao
nổi!
(21) Ai giết mất
con ta
gây ra cảnh bi
thảm?
lòng ta phi kim
cương
làm sao không tan
nát!
(22) Trong mộng ta
đã thấy
nhũ bộ ta bị
cắt,
răng cũng rụng mất
cả,
nay khổ quá thế
này!
(23) Lại mộng ba
bồ câu
một bị cắt bắt
đi,
ra ta mất con
quí,
ác mộng thật không
sai!
Bấy giờ quốc
vương, cùng hoàng hậu với hai con, ai cũng gào khóc, bỏ cả chuỗi ngọc. Họ cùng
quốc dân thu nhặt xá lợi của Bồ tát, tôn trí trong tháp để hiến cúng. Trưởng
lão A nan đà, các người nên biết, đây là xá lợi ấy của Bồ tát.
Đức Thế tôn lại bảo trưởng lão A nan đà, xưa kia, Như lai đủ cả tham sân si, mọi thứ phiền não, vậy mà ngay trong năm nẻo đường dữ, Như lai vẫn tùy cảnh ngộ cứu vớt chúng sinh ra khỏi chỗ ấy; huống chi nay đây Như lai đã hết cả phiền não, thói quen cũng không còn, được gọi là bậc Thiên nhân sư, đủ Nhất thế trí, mà không thể vì mỗi một chúng sinh trải qua nhiều kiếp ở ngay trong địa ngục, và bao chỗ khác, thay họ chịu khổ, làm cho họ thoát ly sinh tử, phiền não và luân hồi hay sao. Bấy giờ đức Thế tôn muốn lặp lại ý nghĩa đã nói, nên nói những lời chỉnh cú sau đây.
(24) Như lai
nhớ quá khứ
vô lượng vô số
kiếp,
khi thì làm quốc
vương
khi thì làm vương
tử.
(25) Thường làm bố
thí lớn,
cho cả thân đáng
tiếc,
nguyện thoát sinh
tử khổ
đi đến đại bồ
đề
(26) Xưa có quốc
gia lớn
quốc vương tên Đại
xa,
vương tử tên Dũng
mãnh
bố thí không tiếc
lẫn.
(27) Vương tử có
hai anh
Đại cừ với Đại thiên.
Ba anh em xuất
du,
đi lần vào núi
rừng.
(28) Thấy cọp mẹ
bị đói
thì nghĩ như thế
này,
cọp bị đói hành
hạ
mà không có gì
ăn.
(29) Đại sĩ thấy
như thế
sợ nó ăn con
nó,
nên xả thân không
tiếc
để cứu cả mẹ
con.
(30) Đại địa và
núi non
đồng thời chấn
động cả,
sông biển cũng sôi
sục
sóng dữ mà nước
ngược.
(31) Trời đất mất
ánh sáng
mờ tối không thấy
gì.
Cầm thú rừng, đồng
nội
bay chạy mất chỗ
ở.
(32) Hai anh quái
mất em
lo buồn đến bi
thảm,
tức khắc cùng thị
tùng
tìm khắp cả lùm
rừng.
(33) Hai anh bàn
với nhau
hãy trở lại núi
sâu,
nhìn quanh không
có em
chỉ thấy con cọp
đói.
(34) Cọp mẹ với
bảy con
miệng toàn có vấy
máu,
còn xương tàn với
tóc
thì vung vãi mặt
đất.
(35) Lại thấy có
huyết chảy
dính nhằm mấy cây
rừng.
Hai anh thấy như
thế
lòng sinh đại sợ
hãi.
(36) Ngã đất mà
chết giấc
mê man hết biết
gì,
bụi đất lấm cả
người
giác quan mất ý
thức.
(37) Thị tùng hai
vương tử
khóc lóc lòng lo
sợ,
lấy nước rưới tỉnh
lại
lại dơ tay gào
khóc.
(38) Khi Bồ tát bỏ
mình
thì mẹ ở trong
cung,
cùng năm trăm thế
nữ
đang hưởng thụ vui
thú.
(39) Hai nhũ bộ
hoàng hậu
bỗng nhiên chảy
sữa ra,
cả người như kim
chích
đau đớn rất bất
an.
(40) Đột nhiên
nghĩ mất con
sợ như tim trúng
tên,
tức khắc tâu vua
hay
nỗi khổ bà đang
có.
(41) Khóc lóc
không nhịn được
thảm thiết nói với
vua,
vua nên biết cho
thiếp
thiếp đang khổ vô
cùng.
(42) Nhũ bộ bỗng
chảy sữa
ngưng lại cũng
không được,
cả mình như kim
chích
nóng bực bụng muốn
vỡ.
(42) Điềm ác mộng
trước đây
biết chắc mất con
yêu.
Xin vua cứu mạng
thiếp
tìm biết con còn
mất.
(44) Mộng thấy ba
bồ câu
nhỏ nhất là con
cưng,
bỗng bị cắt bắt
mất
đau buồn khó nói
hết.
(45) Thiếp ngập
trong lo sợ
đi mau đến cái
chết,
e con không toàn
mạng
xin vua đi tìm
gấp.
(46) Lại nghe
người ngoài nói
con út tìm không
thấy,
lòng thiếp rất bồn
chồn
xin vua thương xót
thiếp!
(47) Hoàng hậu tâu
vua rồi
cả người quị xuống
đất,
đau đớn tâm mê
man
hôn mê hết hay
biết.
(48) Thế nữ thấy
hoàng hậu
ngất xỉu xuống mặt
đất
thì cất tiếng khóc
lớn
bàng hoàng mất chỗ
dựa.
(49) Vua nghe
hoàng hậu nói
cũng lo không chịu
nổi,
ra lịnh cho quần
thần
tìm kiếm con
thương nhất.
(50) Vua tôi ra
hoàng thành
chia nhau mà truy
tìm,
gặp ai cũng khóc
hỏi
thấy vương tử ở
đâu.
(51) Vương tử còn
hay mất?
ai biết đi chỗ
nào?
làm sao cho ta
thấy
giải cho ta lo
sợ.
(52) Ai cũng nghe
nói chuyền
rằng vương tử chết
rồi.
Ai nghe cũng
thương cảm
buồn đau khó chế
ngự.
(53) Bấy giờ Đại
xa vương
kêu than mà đứng
dậy
đến chỗ hoàng hậu
ngất
lấy nước rưới thân
bà.
(54) Hoàng hậu
được nước rưới
lát lâu mới hồi
tỉnh,
khóc thảm mà hỏi
vua
con của thiếp còn
không?
(55) Vua nói với
hoàng hậu
ta đã phái mọi
người
bốn hướng tìm
vương tử
nhưng chưa có tin
tức.
(56) Vua lại bảo
hoàng hậu
hậu đừng quá phiền
muộn,
cố bình tỉnh một
chút
để cùng đi tìm
con.
(57) Vua cùng với
hoàng hậu
xa giá đi mau
tới,
với tiếng kêu thê
thảm
lo như lửa đốt
lòng.
(58) Cả ngàn vạn
dân chúng
cùng đi theo nhà
vua,
cùng muốn tìm
vương tử,
tiếng kêu than
không ngớt.
(59) Vua cố tìm
con yêu,
mắt nhìn cả bốn
phía,
thấy một người
bước đến,
tóc xõa mình đầy
máu,
(60) khắp mình
dính đất bụi,
buồn khóc đi ngược
lại.
Vua thấy ác tướng
ấy
càng nóng ruột lo
sợ.
(61) Vua giơ cả
hai tay
gào thảm không tự
chế.
Vị đại thần thứ
nhất
vội vàng đến chỗ
vua,
(62) gắng gượng mà
tấu bạch,
xin đừng quá bi
thương,
vương tử vua
thương nhất,
hiện vẫn chưa tìm
được,
(63) nhưng lát nữa
chắc đến
để giải lo cho
vua.
Vua lại đi tới
nữa
gặp đại thần thứ
hai.
(64) Vị này đến
chỗ vua
chảy nước mắt mà
tâu,
hai vương tử hiện
còn
nhưng đang bị quá
lo.
(65) Còn vương tử
thứ ba
vô thường nuốt mất
rồi.
Cọp đói mới sinh
con
sắp ăn chính con
nó.
(66) Tiểu vương tử
Tát đỏa
thấy vậy lòng
thương xót,
nguyện cầu đạo vô
thượng
quảng độ cho tất
cả.
(67) Chuyên tâm
đại bồ đề
rộng sâu như biển
cả,
nên lên trên núi
cao
gieo mình trước
cọp đói.
(68) Cọp yếu nên
không thể
vồ mà ăn vương
tử,
vương tử phải dùng
tre
tự thích cổ đổ
máu.
Cọp liếm, ăn vương
tử,
chỉ còn lại xương
cốt.
(69) Vua cùng với
hoàng hậu
nghe rồi cùng ngất
xỉu,
lòng ngập trong
đau thương
trong lửa dữ phiền
não.
(70) Đại thần lấy
nước hương
rưới vua và hoàng
hậu,
hồi tỉnh lại thét
gào
tự tay đấm ngực
bụng.
(71) Vị đại thần
thứ ba
tâu vua như thế
này,
đã thấy hai vương
tử
ngất xỉu ở trong
rừng.
(72) Hạ thần rưới
nước lạnh
hai vương tử mới
tỉnh,
nhìn khắp cả bốn
phía
thấy như lửa lan
tràn.
(73) Nên dậy rồi
lại ngã,
gào khóc không
ngưng nổi,
và giơ tay mà
than
em tôi thật hiếm
có.
(74) Vua nghe nói
như vậy
lo càng nung nấu
hơn.
Hoàng hậu gào lớn
lên
mà than vãn như
vầy.
(75) Con út của
ta
ta thương xiết
bao,
nay thì đã
bị
quỉ chết nuốt
rồi!
Hai đứa con
lớn
tuy vẫn hiện
còn,
nhưng bị thiêu
đốt
bởi lửa lo
buồn.
(76) Ta phải đi
mau
đến dưới núi
kia,
an ủi cho
chúng
bảo tồn mạng
sống.
Hoàng hậu tức
khắc
rong xe đi
tới,
cố mong đến
gấp
chỗ út bỏ
mình.
(77) Trên đường
gặp con
vừa đi vừa
khóc,
đấm bụng áo
não
mất hết uy
phong.
Cha mẹ thấy
vậy
buồn thảm ôm
con,
cùng vào núi
rừng
chỗ út bỏ
mình.
(78) Khi đến cái
chỗ
Bồ tát xả
thân,
cả nhà gào
khóc
đau đớn cùng
cực,
cởi bỏ chuỗi
ngọc,
cùng nhau bi
thương
thu nhặt xương
cốt
của thân Bồ
tát.
(79) Rồi cùng mọi
người
chung nhau hiến
cúng:
đem xá lợi
trên
đặt trong hộp
này,
xây dựng tại đó
ngôi tháp thất
bảo,
mới về hoàng
thành
với sự đau
buồn.
(80) Trưởng lão A
nan đà,
Tát đỏa xưa kia
ấy
nay là ta, Mâu
ni,
đừng nghĩ là ai
khác.
(81) Quốc vương là
Tịnh phạn,
hoàng hậu là Ma
da,
thái tử là Từ
thị,
thứ tử là Mạn
thù,
(82) Cọp là Đại
thế chúa (101) ,
năm con: năm Bí sô
(102) ,
một nữa: Mục kiền
liên
một nữa: Xá lợi
phất.
(83) Như lai nói
việc cũ
để thấy phải lợi
tha
mới là bồ tát
hạnh,
là nhân tố thành
Phật:
toàn thể đại hội
này
phải học tập như
vậy.
(84) Khi Bồ tát xả
thân
thì đã phát đại
nguyện,
nguyện xương cốt
của mình
sẽ lợi ích lớn
lao
cho bao nhiêu
chúng sinh
trong bao kiếp sau
đó.
(85) Và địa điểm
này đây
chính là chỗ xưa
kia
Bồ tát đã xả
thân,
là chỗ tháp thất
bảo,
vì trải qua nhiều
kiếp
nên vùi sâu xuống
đất.
(86) Do nguyện lực
xưa kia,
rằng tùy theo cơ
hội
mà tế độ chúng
sinh,
nên nay vì ích
lợi
cho bao nhiêu nhân
thiên
mà bảo tháp xuất
hiện.
Khi đức Thế tôn
nói về chuyện cũ này thì cả đại hội, bao gồm vô số nhân loại và chư thiên, ai
cũng vô cùng bi cảm, hoan hỷ, tán dương là sự thể chưa bao giờ đã có, và cùng phát
tâm vô thượng bồ đề. Đức Thế tôn lại bảo Bồ đề thọ thần, Như lai vì trả ơn mà
kính lạy. Rồi Ngài thu hồi thần lực thì bảo tháp trở lại lòng đất.