- Tổng Quan
- Nghi Thức Sám Hối
- Ghi Chú
- Phẩm 1: Mở Đầu Pháp Thọai
- Phẩm 2: Thọ Lượng Thế Tôn
- Phẩm 3: Phân Biệt Ba Thân
- Phẩm 4: Âm Thanh Trống Vàng
- Phẩm 5: Diệt Trừ Nghiệp Chướng
- Phẩm 6: Minh Chú Tịnh Địa
- Phẩm 7: Hoa Sen Ca Tụng
- Phẩm 8: Minh Chú Kim Thắng
- Phẩm 9: Trùng Tuyên Về Không
- Phẩm 10: Mãn Nguyện Vì Không
- Phẩm 11: Thiên Vương Quan Sát
- Phẩm 12: Thiên Vương Hộ Quốc
- Phẩm 13: Minh Chú Ly Nhiễm
- Phẩm 14: Ngọc Báu Như Ý
- Phẩm 15: Đại Biện Thiên Nữ
- Phẩm 16: Cát Tường Thiên Nữ
- Phẩm 17: Tăng Trưởng Tài Vật
- Phẩm 18: Kiên Lao Địa Thần
- Phẩm 19: Dược Xoa Đại Tướng
- Phẩm 20: Vương Pháp Chính Luận
- Phẩm 21: Thiện Sinh Luân Vương
- Phẩm 22: Tám Bộ Hộ Trì
- Phẩm 23: Thọ Ký Thành Phật
- Phẩm 24: Chữa Trị Bịnh Khổ
- Phẩm 25: Truyện Của Lưu Thủy
- Phẩm 26: Xả Bỏ Thân Mạng
- Phẩm 27: Bồ Tát Tán Dương
- Phẩm 28: Diệu Tràng Tán Dương
- Phẩm 29: Thọ Thần Tán Dương
- Phẩm 30: Biện Tài Tán Dương
- Phẩm 31: Ký Thác Kinh Vua
KINH KIM QUANG
MINH
(KINH ÁNH SÁNG HOÀNG KIM)
Hoà Thượng Thích Trí Quang Dịch Giải
Bản Hoa Dịch của Ngài Nghĩa Tịnh
Phẩm 20: Vương Pháp Chính Luận
Bấy giờ nữ thần đại địa tên Kiên lao địa thần, ở trong đại hội lại từ chỗ ngồi đứng dậy, đảnh lễ ngang chân đức Thế tôn, chắp tay cung kính mà thưa, bạch đức Thế tôn, trong mọi quốc gia, những người làm quốc vương, nếu không có chánh pháp thì không thể quản trị quốc gia, an dưỡng quốc dân, bảo đảm bản thân ngồi lâu vương vị. Kính xin đức Thế tôn từ bi thương tưởng, dạy cho con nghe về vương pháp chính luận, chủ yếu của sự quản trị quốc gia. Để cho các vị quốc vương nghe được chánh pháp này thì tuân hành đúng như huấn dụ, đem chánh pháp mà hoá cải quốc dân, làm cho ngôi vua an ninh, quốc dân lợi lạc. Lúc ấy, ở trong đại hội, đức Thế tôn bảo Kiên lao địa thần, địa thần hãy nghe cho kyծ Quá khứ có quốc vương tên là Lực tôn tràng. Quốc vương có thái tử tên Diệu tràng. Đăng quang không bao lâu, phụ vương bảo Diệu tràng, có vương pháp chính luận tên là Pháp của trời dạy. Trước đây ta đăng quang làm quốc vương, thì phụ vương của ta tên Trí lực tôn tràng đã dạy cho ta chính luận ấy. Ta y theo nên khéo quản trị quốc gia trong hai mươi ngàn năm, ta nhớ không hề mống lên một ý nghĩ làm điều phi pháp. Ngày nay con cũng phải như vậy. Đừng đem điều phi pháp mà quản trị quốc gia. Vương pháp chính luận là gì, con hãy nghe cho khéo, ta sẽ nói cho. Thế rồi quốc vương Lực tôn tràng liền nói cho con về chính luận ấy, bằng những chỉnh cú sau đây.
(1) Tôi nói
vương pháp luận
lợi lạc bao sinh
linh,
để loại trừ hoài
nghi
và loại bỏ lỗi
lầm.
(2) Tất cả các
thiên chủ
cùng với các nhân
vương
nên sinh tâm hoan
hỷ
chắp tay nghe tôi
nói.
(3) Xưa bộ chúng
chư thiên
họp tại Kim cương
sơn,
bốn Thiên vương
đứng dậy
xin hỏi Đại phạn
vương.
(4) Đại phạn vương
tối tôn
tự tại nhất chư
thiên,
xin thương tưởng
chúng tôi
loại trừ giúp hoài
nghi.
(5) Làm sao ở nhân
loại
mà được gọi là
trời?
lại vì lý do
nào
mà gọi là con
trời?
(6) Tại sao sinh
nhân gian
một mình làm nhân
vương?
rồi sao tại chư
thiên
lại được làm thiên
chủ?
(7) Người hộ vệ
thế giới
hỏi Đại phạn vương
rồi,
Đại phạn vương bấy
giờ
liền nói cho họ
nghe.
(8) Người hộ vệ
thế giới,
vì ích lợi bao
kẻ
mà hỏi phép trị
nước,
ta nói, hãy lắng
nghe.
(9) Do lực thiện
nghiệp cũ
sinh thiên làm
thiên chủ;
lại ở trong nhân
loại
làm quốc vương
thống lĩnh.
(10)
mới nhập vào thai
mẹ,
khi ở trong thai
mẹ
chư thiên vẫn giữ
gìn.
(11) Dẫu sinh
trong nhân loại
tôn hơn nên gọi
trời,
do chư thiên hộ
vệ
nên được gọi con
trời.
(12) Chúa trời Đao
lợi thiên
phân sức giúp nhân
vương,
và tất cả chư
thiên
cũng giúp sức tự
tại.
(13) Loại trừ mọi
phi pháp
không cho sinh ác
nghiệp,
dạy người tu điều
thiện
để họ sinh chư
thiên.
(14) Nhân loại, a
tô la,
càn thát bà vân
vân,
la sát, chiên trà
la,
cùng giúp đến nửa
sức.
(15) Cha mẹ giúp
nửa sức
để bỏ ác làm
lành,
chư thiên càng hộ
trì
chỉ cho thấy phước
báo.
(16) Nếu tạo tác
ác nghiệp
thì ngay trong
hiện tại
chư thiên đã không
giúp
chỉ cho thấy ác
báo.
(17) Quốc dân tạo
ác nghiệp,
quốc vương không
cấm đoán,
thế là phi chánh
pháp
không đúng cách
trị đuổi.
(18) Thấy ác mà
không chận,
phi pháp tự tươi
lớn,
thế là trong vương
quốc
gian trá ngày càng
nhiều.
(19) Quốc vương
thấy quốc dân
làm ác mà không
ngăn,
thì chư thiên Đạo
lợi
cùng sinh ra phẫn
nộ.
(20) Nên quốc
chính thương tổn
dối trá lan khắp
nước,
bị ngoại thù xâm
lược
hủy diệt cả vương
quốc.
(21) Nhà ở với đồ
dùng
tài sản đều tan
hoang,
nịnh và láo đa
dạng
chiếm đoạt hại lẫn
nhau.
(22) Do Pháp mới
làm vua,
mà không tuân hành
Pháp,
quốc dân phải tan
rã
như hồ sen voi
dẫm.
(23) Gió dữ nổi
lên mãi,
mưa dữ đổ trái
mùa,
yêu tinh lắm biến
quái,
nhật nguyệt thực
tối mờ.
(24) Ngũ cốc cùng
hoa quả
trái hạt đều hư
hỏng,
quốc gia bị đói
khát
vì vua bỏ chánh
pháp.
(25) Vua mà bỏ
chánh pháp
đem phi pháp dạy
dân,
thì ở cung điện
mình
chư thiên vẫn lo
rầu.
(26) Những vị
thiên vương ấy
cùng nhau nói như
vầy,
vua mà làm phi
pháp,
phe ác hùa với
nhau.
(27) Thì ngôi vua
bất an,
chư thiên cùng
phẫn nộ,
chư thiên mà phẫn
nộ,
quốc gia ấy bại
vong.
(28) Giáo dục bằng
phi pháp
lan tràn trong
quốc gia,
thì đấu tranh gian
dối,
thì bịnh dịch
hoành hành.
(29) Thiên chủ
không hộ vệ,
chư thiên khác
cũng bỏ,
quốc gia sẽ diệt
vong,
quốc vương bị khổ
ách.
(30) Cha mẹ và vợ
con
anh em và chị
em
đều bị khổ biệt
ly,
đến nỗi phải mất
mạng.
(31) Biến quái và
sao sa,
nóng như hai mặt trời,
giặc thù đến từ ngoài,
quốc dân phải tan hoang.
(32) Đại thần cả nước trọng
thì chết oan chết uổng,
đến voi ngựa vân vân
cũng tản mát sạch không.
(33) Giặc giã khắp mọi nơi,
dân chết vì phi pháp,
ác quỉ thì xâm nhập,
bịnh dịch thì hoành hành.
(34) Tối đại thần trong nước,
cùng các vị phụ tướng,
lòng đầy những dua nịnh,
cùng nhau làm phi pháp.
(35) Thấy kẻ làm phi pháp
mà yêu mến kính nể,
thấy người làm thiện pháp
lại hành hạ khổ sở.
(36) Do yêu nể kẻ ác
mà hành hạ người lành,
nên tinh tú, phong, vũ,
không còn thuận thời tiết.
(37) Ba điều xấu ấy sinh
thì chánh pháp ẩn mất,
con người hết tươi sáng,
màu mở đất cũng mất.
(38) Vì nể ác khinh lành,
có ba điều xấu nữa:
sương, mưa đá trái mùa,
đói, dịch, cùng lưu hành.
(39) Lúa má với trái hạt
phẩm chất đều tổn giảm,
thế nên trong quốc gia
dân đa số bịnh tật.
(40) Những loại cây thổ sản
trước đây là ngon ngọt,
nay vì thế tổn giảm
đắng chát không ra gì.
(41) Trước đây lâm viên đẹp,
toàn chỗ du ngoạn tốt,
nay bỗng nhiên khô cằn,
ai thấy cũng lo rầu.
(42) Lúa, nếp, thứ chắc hạt,
phẩm chất tiêu mất dần,
ăn không còn thấy thích,
làm sao tăng thể lực?
(43) Dân chúng mất tươi sáng,
đẹp và khỏe suy tàn,
ăn với uống tuy nhiều,
vẫn không làm sung sức.
(64) Trong cả quốc gia ấy
mọi tầng lớp quốc dân
ít sức, không khoẻ mạnh,
làm việc không kham năng.
(65) Quốc dân nhiều bịnh hoạn
cơ thể nhiều đau đớn,
quỉ mị tràn khắp nơi
tùy theo sinh la sát.
(66) Vua mà làm phi pháp
thân gần với kẻ ác,
thì cả ba thế giới (89)
do vậy suy tổn cả.
(67) Vô số hiện tượng xấu
xuất hiện trong quốc gia,
toàn do thấy kẻ ác
bỏ qua, không trị, đuổi.
(68) Do chư thiên da hộ
được làm vị quốc vương,
mà không đem chánh pháp
bảo vệ lấy quốc gia.
(69) Nhưng người làm điều lành
thì sẽ sinh chư thiên,
còn kẻ làm điều ác
chết đọa ba đường dữ.
(70) Quốc vương mà buông thả
để quốc dân làm ác,
thì chư thiên Đao lợi
nóng bức cả tâm trí.
(71)
cha mẹ nói không cứ
thì là người phi pháp
phi vua phi hiếu tử.
(72) Nếu trong quốc gia mình
thấy ai làm phi pháp,
phải trị phạt đúng phép
không nên bỏ cho qua.
(73) Thế nên hàng chư thiên
cùng hộ trì vua ấy,
vì vua diệt ác pháp
và theo được thiện pháp.
(74) Vua ấy trong đời này
đón nhận quả báo tốt,
vì đối với thiện, ác
biết khuyên dân làm, bỏ.
(75) Huấn thị thiện ác báo,
nên làm vị quốc vương,
chư thiên cùng hộ trì,
chư thiên cùng tùy hỷ.
(76) Do tự lợi lợi tha
trị nước bằng chánh pháp,
nên thấy kẻ dua nịnh
thì phải trị đúng phép.
(77) Giả sử mất ngôi vua,
gặp cảnh ngộ mất mạng,
cũng quyết không làm ác,
không thấy ác bỏ qua.
(78) Tai hại nặng nề nhất
cho sự mất ngôi vua
là toàn vì dua nịnh,
do đó phải trị phạt.
(79) Dua nịnh là dối trá
làm tan nát quốc gia,
làm thương tổn vương pháp,
như voi vào vườn hoa.
(80) Thiên chủ tức giận cả,
a tô la cũng vậy,
ấy là làm quốc vương
không trị nước bằng Pháp.
(81) Thế nên phải đúng phép
trị phạt những kẻ ác,
cải hóa bằng điều thiện,
chứ không theo phi pháp.
(82) Thà là mất thân mạng
không theo bạn phi pháp,
với thân với không thân
bình đẳng nhìn tất cả.
(83) Làm vị vua chánh pháp
không thiên vị phe cánh,
thì tiếng khen"vua pháp"
vang cả trong ba cõi.
(84)
hoan hỷ mà nói rằng
vị vua nhân loại này
chính là con của ta.
(85) Biết thiện hóa quốc dân,
biết chánh pháp trị nước,
khuyến hóa thực hành Pháp,
sẽ sinh cung điện ta.
(86)
cùng bộ chúng tô la,
do vua hành hóa Pháp
mà tâm họ hoan hỷ.
(87)
hộ trì cho vua ấy,
tinh tú đi đúng ngôi,
nhật nguyệt không sai độ.
(88) Gió hòa đúng thời tiết,
mưa ngọt thuận thời vụ,
thóc trái khéo sinh, lớn,
quốc dân không đói khát.
(89) Tất cả hàng chư thiên
hay ẩn mình cung vua
cầu chúc cho nhà vua
quên mình quảng bá Pháp.
(90) Hãy tôn trọng Pháp bảo
mà yên vui quốc dân,
hãy thân thiết Pháp bảo,
phước báo tự trang hoàng.
(91) Thân quyến thường hoan hỷ
thường lánh xa ác pháp:
đem Pháp giáo dục người
thì an lạc thường xuyên.
(92) Làm cho cả quốc dân
tu hành mười thiện nghiệp,
thì cả nước sung túc,
thì quốc gia thanh bình.
(93) Vua mà hành hóa Pháp
thuần hóa kẻ làm ác,
thì được danh vọng tốt
vì lợi lạc quốc dân.
Bấy giờ đại hội, trong đó có các vị quốc vương, nghe đức Thế tôn nói về chánh pháp quản trị quốc gia của quốc vương xưa, ai cũng được sự tâm đắc hiếm có, cùng đại hoan hỷ mà tin tưởng, tiếp nhận và phụng hành.