- Nhà có ba bà chị
- Mùi - được làm sư cô rồi!
- Câu chuyện hoàn tục của chú Hồng
- Chắc con chết quá
- Tụi bạn thân của chú Huệ Hiếu
- “Trong nhờ - đục chịu”
- Câu chuyện xuất gia lại của thầy Pháp Niệm
- Con bé Điệu ở chùa
- Tý - đợi mẹ về nha con
- Gửi em - người tu sĩ trẻ
- Ai làm gì làm - kệ đi!
- Gửi em - người sầu khổ
- Cho con đi tu - mẹ nhé!
- Xin mẹ đi tu - không nói nên lời!
- Câu chuyện thiền có thật
- Mẹ! đi tu vui lắm
- Ông sư kìa!
- Sư mà cũng...
- Nhà có ba ông anh
- Gửi em - người cô đơn nhất
- Giọt nước mắt của cụ
- Khổ gì mà khổ hoài
- Biết đâu - đừng lo
- Em ơi! đừng khóc nữa
- Câu chuyện đời - về cậu bạn thân
- Nếu tôi là họ?
- Nhà sư thương mẹ
- Bài học từ vị thiền sư
- Ba vị thầy - tôi gặp
- Thúi - còn nặng lòng với hai chữ quê hương
- Có một sự cúng dường thật dễ thương
- Hãy đi tu khi còn trẻ...
Giác Minh Luật
Nhà xuất bản Hồng Đức
Mẹ! đi tu vui lắm
- Mọi người ai cũng thương và lo lắng cho sư cả, nên mẹ cứ an tâm nha. Đừng lo cho sư nữa!
- Ừ, sư nhớ cạo đầu đừng có cạo sát quá nha, để cái đầu trọc lóc ngoài trời như vậy là bệnh đó.
- Dạ, sư nhớ rồi.
Mẹ nói tiếp:
- À! Mẹ có đan cho sư cái nón len để đội cho ấm khi đi ngủ.
- Mẹ ơi! Từ ngày đi tu tới giờ, cái này nữa là cái thứ 10 mà mẹ đã đan cho sư rồi đấy, cái nào sư cũng giữ miết tới giờ có đội hết đâu.
- Ồ! Vậy hả, tại mẹ nghĩ con của mẹ không có tóc như người ta, nên sợ sau này bị đau đầu thì tội cho sư quá.
Nói rồi tôi chỉ biết cười nhẹ để mẹ vui!
- À! Bên đó (Hàn Quốc) mùa này chắc có tuyết lạnh lắm, mẹ nhớ mặc áo ấm nhiều vào nha, nhớ tự đan thêm cho mẹ một cái nữa.
- Thôi thôi! Đan cho sư là đủ rồi, mẹ không cần đâu.
- Mẹ ạ! Mẹ mới thật sự là người cần đó, mẹ đã hy sinh cả cuộc đời này vì chúng con rồi, mẹ phải tự lo cho bản thân mình nữa chứ, sao tình thương của mẹ lại lớn lao đến thế! Hả mẹ - tôi nói như muốn nghẹn lại.
- Thôi! Sư đừng mít ướt nữa, mẹ nhớ rồi. Mẹ sẽ tự đan cho mình một cái mà. Nhưng đan nón cho sư trước cái đã, lần này nón đẹp lắm nha sư - mẹ nói trong niềm hạnh phúc.
Thế rồi, bên đầu dây mẹ lại nói trong vẻ hấp tấp:
- Thôi chết rồi! Mẹ vô làm đây. Trễ giờ rồi!
- Dạ, thôi mẹ đi đi. À! Mẹ nhớ đan nón cho mẹ nha. Nhớ nha mẹ!
Thế là mẹ cúp máy trong khoảng không im lặng.
Tự cõi lòng tôi chỉ muốn thốt lên:
- Mẹ ơi! Sư nhớ mẹ nhiều lắm. Mẹ ạ!