Sn 4.13 – MAHAVIYUHA SUTTA
ĐẠI KINH VỀ TRANH CÃI
Người không dính mắc vào cái được thấy và nghe, sẽ không thấy có gì phải tranh cãi, vì tranh cãi là kiến chấp vào những cái được thấy và nghe. Người nào tin rằng phải giữ gìn, hay tin rằng không cần giữ gìn giới luật đạo đức thì sẽ thanh tịnh được tâm cũng sai, vì cũng luân hồi trong nhân quả. Người giải thoát là xa lìa cả ước muốn thanh tịnh và bất tịnh, không dính mắc gì vào cái được thấy và nghe, nên không còn thấy có thước đo để nói là cao thượng hơn, thấp kém hơn, hay ngang bằng. Không dính vào bất kỳ những gì được thấy, được nghe, được hay biết. Không lập kiến, không cả khởi tâm đúng/sai, ưa/ghét.
Tóm lược ý kinh: Giữ tâm vô sở trụ. Không thấy một pháp nào để nắm giữ.
Kinh này gồm các bài kệ từ 895 tới 914.
895
(Câu hỏi)
Với những người cứ nắm giữ quan kiến riêng của họ
cãi mãi, “Chỉ thế này mới đúng!”
tất cả họ đáng bị chỉ trích
hay vài người trong họ còn đáng khen?
896
(Đức Phật)
Lời khen là chuyện nhỏ, không đủ để bình an.
Ta nói có hai kết quả của tranh cãi
Thấy thế, không nên tranh cãi làm gì
Thấy rằng an toàn là nơi không tranh cãi.
897
Với các ý kiến người ta thường giữ
người trí không nên dính vào ý nào trong đó.
Với người không dính mắc vào cái được thấy và nghe
sao lại phải dính mắc vào [các ý tranh cãi]?
898
Những người xem đạo đức mới là tối thắng
nói rằng thanh tịnh tới từ tự kềm chế
họ phát nguyện và giữ chặt vào
nghĩ rằng chỉ rèn luyện như thế mới là thanh tịnh
tự cho là tài giỏi, thực ra họ sẽ tái sinh luân hồi.
899
Nếu rơi ngã khỏi việc giữ đạo đức và lời nguyện tu tập
họ lo sợ, họ run rẩy vì không giữ như thế.
Họ hy vọng, thèm muốn thanh tịnh như kẻ lữ hành
lạc ra khỏi đoàn lữ hành đang tìm về nhà.
900
Nhưng ai đã buông tất cả giới luật và lời nguyện giữ
buông cả hành vi có thể bị quy lỗi và không bị quy lỗi
buông cả ước muốn hướng về thanh tịnh hay bất tịnh
sẽ sống không còn dính mắc, dù là [dính mắc vào] bình an.
901
Hễ nương dựa vào tu tập khổ hạnh
hay dựa vào những gì được thấy, nghe, suy nghĩ
hay buông lung rồi tự tuyên bố thanh tịnh
là còn tham tái sinh, và còn tham không tái sinh.
902
Người nào tìm kiếm là còn ước muốn
và còn lo sợ về những việc họ phải tu tập
Nhưng với người đã xa lìa chết, xa lìa tái sinh
sẽ không còn lo sợ gì, không còn tham muốn gì.
903
(Câu hỏi)
Giáo thuyết mà người này nói là tối thắng
người khác bảo là thấp kém
thì đâu là sự thật
khi họ đều tự nhận là chuyên gia?
904
(Đức Phật)
Họ nói giáo thuyết của họ hoàn mỹ
và nói giáo thuyết người khác là kém
cứ vậy, họ tranh cãi nhau.
Ai cũng nói ý riêng họ là đúng.
905
Nếu vì người kia chê, mà cái này là kém
thì không thuyết nào là tốt nhất
Vì lẽ thường, họ phải bênh thuyết của họ
trong khi chỉ trích giáo thuyết khác.
906
Sụ thực là, tự biện hộ cho giáo thuyết của họ
chỉ là tự ca ngợi chính họ thôi.
Nếu giáo thuyết nào cũng đúng
thì họ đều thanh tịnh cả rồi.
907
Bậc Phạm hạnh không bước theo ai hết
với trí tuệ, không nắm giữ giáo thuyết nào
Do vậy, họ vượt xa khỏi các tranh cãi
Và vì không xem giáo thuyết nào là tối thắng.
908
Suy nghĩ rằng, “Tôi biết, tôi thấy, nó là thế này!”
một số người tin là thanh tịnh tới từ kiến (view).
Ngay cả nếu nhìn thấy, thì lợi ích nào cho họ?
Đi xa hơn, họ nói thanh tịnh là do phương tiện khác.
909
Khi nhìn, người ta chỉ thấy tâm và thân (danh, sắc)
Họ chỉ có thể thấy thế thôi
Chò dù họ thấy có nhiều hơn hay ít hơn
người trí nói thanh tịnh cũng không tới cách đó.
910
Còn người nói toàn giáo điều
đã bám vào kiến, không dễ huấn luyện họ đâu.
Họ tự cho chỉ có trong cái họ dựa vào
là đẹp, là thanh tịnh, là nơi họ chỉ thấy như thế là thực.
911
Bậc phạm hạnh không dựng chuyện, không chạy theo kiến,
cũng không tự buộc vào kiến thức [cái đã biết trong quá khứ].
Trong khi nhận biết các ý kiến đời thường
họ vẫn tịch lặng, trong khi kẻ khác nắm giữ [các kiến].
912
Người trí xa lìa mọi ràng buộc với thế giới này
Khi tranh cãi khởi dậy, họ không về phía nào
Giữa những người dao động, người trí vẫn tịch lặng
Giữa những người nắm giữ các kiến, người trí không nắm giữ gì.
913
Rời bỏ nghiệp cũ, không tạo nghiệp mới
không theo tham dục, không dựng giáo thuyết
lìa các kiến thủ, không dính mắc với thế giới này
người trí tuệ cũng không tự thấy có lỗi gì.
914
Bậc trí không thù nghịch với bất cứ
những gì được thấy, được nghe, được hay biết.
cũng không khởi ý kiến, cũng không ghét với ưa.
Bậc trí đã buông bỏ gánh nặng xuống.
Hết Kinh Sn 4.13