Bilingual. 226. Nhu: there was a kind of bad U.S. conscience about this war / Nhu: có một kiểu lương tâm của Hoa Kỳ nghĩ xấu về cuộc chiến này

31/07/20234:23 SA(Xem: 1551)
Bilingual. 226. Nhu: there was a kind of bad U.S. conscience about this war / Nhu: có một kiểu lương tâm của Hoa Kỳ nghĩ xấu về cuộc chiến này

 

blankBilingual.
226. NHU: THERE WAS A KIND OF BAD U.S. CONSCIENCE
ABOUT THIS WAR

NHU: CÓ MỘT KIỂU LƯƠNG TÂM CỦA HOA KỲ
NGHĨ XẤU VỀ CUỘC CHIẾN NÀY

 

Office-of-the-Historian-logo226. Memorandum of Conversation

 

Saigon, July 17, 1963.

PARTICIPANTS

Mr. Ngo Dinh Nhu, Political Counselor to the President of the Republic of Vietnam
The Honorable Robert J. Manning, Assistant Secretary of State for Public Affairs
Mr. John M. Mecklin, Counselor of Embassy for Public Affairs
Mr. Truong Buu Khanh, Vietnam Press
Mr. Marshall Wright, Special Assistant to Mr. Manning

Mr. Manning expressed his appreciation for this chance to talk with Mr. Nhu and said he had wanted for some time to come to Southeast Asia, an area he had never visited. Mr. Manning said that he was responsible in the Department of State for dealing with matters bearing upon public and political opinion, and hoped to be able to return to Washington with more complete information and a better understanding of this area of US/Vietnamese relations.

Mr. Nhu said he was very glad to see Mr. Manning, particularly because the area of Mr. Manning’s responsibility, public and political opinion, is the area in which the Government of Vietnam is weakest. Mr. Nhu said that Vietnam is a very underdeveloped country insofar as public relations are concerned and in its sensitivity to U.S. and world public opinion. Mr. Nhu said the two fields in which GVN development was most laggard were: 1) the collection and use of security intelligence; 2) dealing with public opinion and public relations.

Mr. Manning said that as a former journalist and a political appointee of the Kennedy Administration, he was deeply interested in the practical aspects of government public relations work. Sometimes the practical solution to Government public opinion problems lies in simplicity, rather than a massive and formal government public relations program.

Mr. Nhu agreed but said that there were certain principles which are traditional and which have not been respected and which must be observed.

Mr. Manning said that there are two kinds of principles, both very important. The first has to do with reporting itself, and is the justification for the resentment which the victims feel when they are subjected to unfair and unobjective reporting. Secondly, there is also the important operating principle for the United States in the kind of involvement in which it finds itself in Vietnam. The realities of American politics make it essential that there be some kind of scrutiny in reporting of U.S. involvement. The American political system is such that U.S. Government involvement in a situation such as obtains in Vietnam requires, as air requires oxygen, that U.S. correspondents be present to observe and to formulate and transmit reports back to the American people.

Mr. Nhu said that in theory he agreed with Mr. Manning and he thought it would all work well if we could cap our efforts with success, but, Mr. Nhu asked, is it possible to reach success if the U.S. correspondents do not stick to the principles of fair and objective reporting? Mr. Nhu said that the GVN feeling of irritability at the American correspondents was due not so much to unjustified as to unfair reporting. He understood how the American reporters had arrived at their views and even recognized that there is some justification for their point of view, for the following three reasons.

First, the many “bad rumors” both in the United States and in Vietnam, start with high GVN officials in authoritative positions close to the President. This is an old phenomenon, and there have been fewer bad rumors from Vietnamese Government officials in the past year. However, the U.S. press, Congressional figures, and even many U.S. executive officials, have received their “inside information” not from opposition sources but from GVN officials themselves. Mr. Nhu said he could not blame the Americans for attaching credence to antigovernment information received from such sources.

Mr. Nhu digressed to observe that he was speaking to Mr. Manning very frankly about this matter, for without candor there could be no useful results from their talk.

Mr. Manning expressed his appreciation and agreed that candor was needed.

Mr. Nhu said he was not simply imagining that GVN officials were the source of many of the bad rumors. He knew of many specific cases. For example, he knew who had given Senator Mansfield misleading and inaccurate information. How, Mr. Nhu asked, can you expect U.S. reporters not to believe these close friends of President Diem? However wrong, therefore, the views of the American correspondents, Mr. Nhu did not blame them and, in fact, understood them and their point of view.

Rhetorically, Mr. Nhu asked why the high-ranking GVN officials disseminated these untruths, and more importantly, the half truths? He said such behavior was characteristic of underdeveloped countries where information is imperfect and public relations policies were ineffective. The Government officials themselves know most imperfectly the true situation and in their own confusion and ignorance lead them to confuse and to pass on inaccurate impressions to newsmen on subjects in which they had no real competence. From his own experience, Mr. Nhu thought that the study system which the Government of Vietnam has been holding for the past year had obtained great results in giving to high GVN officials a more complete and more accurate understanding of the national situation and of the activities of the Vietnamese Government.

Mr. Nhu said it had been American friends who had advised of this system and that American money had been made available in some cases to help finance the activity. Mr. Nhu said that a wide range of people from university professors to village leaders have personally told him that these study sessions have afforded them their first real opportunity to make a proper assessment of the situation in Vietnam.

Mr. Nhu said that there had been a number of innovations since the creation of the Committee for Strategic Hamlets: 1) institutional reform; 2) study sessions and a more active public information program; 3) the Montagnard program; 4) (translated incomprehensively not understood in French). These innovations plus the Strategic Hamlet program, had created a sense of momentum as well as a better understanding among the people of Vietnam’s just cause.

Mr. Nhu then said there were two other reasons why high government officials gave misleading and inaccurate information to correspondents, and both of these reasons were also related to the fact that Vietnam is an underdeveloped country. First, it is characteristic of officials in underdeveloped countries to think themselves capable of holding higher positions. Mr. Nhu emphasized he was speaking not of the opposition but of GVN officials. This dissatisfaction with their position led them sometimes into captious and critical remarks concerning government programs. Second, a lack of candor and honesty is a requisite among the subject peoples under a colonial government. People therefore learn never to speak with complete honesty and candor but to color their remarks according to their auditors. Many of the Vietnamese people and officials have yet to grow out of this colonial mentality. On every issue they have three or four attitudes to express, depending upon their interlocutor. It therefore becomes very difficult for Americans (both reporters and other Americans) to know what is objective and what is not.

Mr. Nhu said he had made a special study of this matter and had to confess that despite his study and despite the fact that he was a Vietnamese himself, he found it extremely difficult to know the real opinion of the Vietnamese who came to see him.

For the reasons stated above, Mr. Nhu said, Americans of all kinds (professors, intellectuals, government officials) cannot be blamed if their talks with Vietnamese leave the Americans confused as to where the truth stands. Mr. Nhu said he knew that his government’s efforts could not succeed unless a favorable climate for the free discussion of all problems was created. However, a great effort had been made in this direction in the past year and there had been progress. The U.S. public opinion at the present time is founded on the total sum of the rumors built up over the last seven or eight years. It is this foundation which makes American public opinion so hostile to the Government of Vietnam. Mr. Nhu said he was trying to dissipate the rumors and untruths through frank talks with Americans, particularly American officials. He stated that he would continue to try to sit down and talk with Americans as brothers and comrades. Mr. Nhu said it was not his job to defend the present regime. Rather, it was his ambition to solve the very problem of underdevelopment and the effects of underdevelopment on public opinion.

Mr. Nhu said he recognized fully the importance of Mr. Manning’s second principle. He understood that the United States cannot change its institutions to please the Vietnamese Government, but the situation is a very delicate one. He recognized that U.S. opinion is impatient with the fact that, despite the massive infusion of U.S. aid to Vietnam, the political, economic and social situation in Vietnam still does not correspond perfectly to the U.S. pattern.

Mr. Nhu stated he realized there was a kind of “bad U.S. conscience about this war, but one cannot win a war with a bad conscience.” What is needed, Mr. Nhu said, is not perfection-but improvement.

The problem is not merely a Vietnamese problem but a worldwide one. The starting point here and in Thailand, and in all other underdeveloped countries, is the serious difficulty of trying to create a democracy in an underdeveloped land. The critical and almost insoluble problem is how to build democratic institutions upon an underdeveloped foundation. In Vietnam the Strategic Hamlet program aims at solving this contradiction between the state of development and yearnings for democracy.

Mr. Nhu observed wryly that he had now done his mea culpa and would like to speak about the American correspondents. Their attitude is a systematic refusal to listen to, to understand or to report the attitude of the Vietnamese Government. The American correspondents deliberately reflect in their reporting only one point of view and that is the point of view of those hostile to the GVN. This applies not only to Vietnamese officials but also to sympathetic American officials. For example, the American correspondents were not interested in Admiral Felt’s ideas. They refused to attend a press conference of Admiral Felt’s last week. In fact, they consistently refused even to approach anyone who had a view or a vision different than their own. This attitude does not accord with a true journalistic attitude. The U.S. public needs to be informed of the whole picture. Mr. Nhu said he did not ask that the American correspondents tell lies, but was offended by their refusal of invitations to see or to hear anything not in accord with their own views.

Mr. Nhu said that these young reporters want nothing less than to make a government. This was, indeed, an exalting ambition. It was a stimulating pastime indeed for three or four of them to get together on a concerted effort to overthrow and to create governments. They find in the United States an atmosphere receptive to their efforts because U.S. Congressional and executive officials have, for years, been influenced by GVN officials to adopt attitudes inimical to the Diem regime. Everything is set for a fundamental reassessment by the United States of the situation in Vietnam. All conditions are favorable for a complete U.S. change of policy in Vietnam. It is a great opportunity and it would be tremendous sacrifice for those hostile to the Diem regime to give up this opportunity.

Mr. Nhu said that these were the realities and it was necessary for a Vietnamese patriot to face them squarely. He said that a change of government now would be of benefit only to the Communists. Yet he realized how difficult it was for the Americans, and for this reason he had been thinking of a different kind of aid, a kind of aid which would not involve any moral commitment on the part of the United States to the Vietnamese Government, but would, nonetheless, continue to be effective in content.

Mr. Nhu said he was thinking along these lines because he realized that what is now going on in Vietnam, if presented in a certain way, cannot but affect the state of the Kennedy Administration. Mr. Nhu observed that President Kennedy is a Catholic and therefore is in a kind of minority. Mr. Nhu said that he, too, was a Catholic, but tended to mistrust other Catholics because he found that Catholics always have a guilt complex. Mr. Nhu said that if one is afflicted with a guilt complex there is a very great difficulty in following through on an effective program of action.

Mr. Nhu said that he was thinking of aid along the lines of the wartime Lend Lease program. Such a program would have the advantage of more flexibility and it would not commit the United States Government in the Vietnamese fight against communism. Mr. Nhu said he did not know very much about Lend Lease but believed that such a program presupposed the existence of a plan. In an underdeveloped country a perfect and complete plan was, by definition, impossible. Insisting upon one has only the effect of delaying the provision of aid.

Mr. Nhu said that he was attracted to the idea of changing the U.S. assistance to Vietnam to a Lend Lease type program because of the precedent of such a program in World War II. He said that American aid to Stalin in World War II obviously involved no moral commitment. The United States was fighting Hitler and was prepared to help anyone who was fighting Hitler. In that situation U.S. aid did not imply any approval of the aid recipient.

Mr. Nhu said that his idea on Lend Lease was a strictly personal thing. However, he observed, if we are to succeed in Vietnam-and if the United States’ worldwide strategy against communism is to succeed-the U.S. aid policy must be revised.

Mr. Mecklin asked if, under the type program envisioned by Mr. Nhu, the United States would continue to have an advisory role in Vietnam. Mr. Nhu responded that he supposed it would work as it had in Russia where he understood there were a number of American advisors. In fact, said Mr. Nhu, Vietnam would doubtless ask for more. Vietnam had a great need for advisors, particularly editors. The Vietnamese can write nothing effective publicizing their own cause because they are too scrupulous. People ask why President Diem does not talk more often to the Vietnamese people, as do the American presidents. A major reason is simply the lack of ghost writers.

As an example of the inability of the Vietnamese Government to present its own case, Mr. Nhu cited the GVN White Paper on Communist violations of the Geneva Convention.2 He said the United States had to send Mr. Jorden to Vietnam in order to get an effective job done.

Mr. Nhu said the Vietnamese cannot understand Americans. Therefore they needed someone to help them interpret themselves for American consumption. Yet, when the GVN tried to hire an American Public Relations firm it was accused of trying to create a lobby. Mr Nhu said the GVN had neither the means nor the intention to create a lobby. He said the United States is new and strange and foreign to Vietnamese. He said that he himself had come to understand his American friends better in the last three weeks. It was this lack of understanding which led the GVN to try to use someone who would understand Americans and know how to convey to Americans the Vietnamese point of view. As of now, Mr. Nhu said, the American people do not know our point of view and cannot get to know it since the public has access only to the point of view of those opposed to the Vietnamese Government. Mr. Nhu said the GVN was the target of a campaign, whether deliberate or not, to convince the U.S. public that the GVN is not sincere. The United States now believes that. If Mr. Manning could somehow, during his short stay, reverse that belief it would be a large accomplishment indeed. That, of course, was too much to expect, Mr. Nhu said. However, he said he placed his trust in American fair play.

Mr. Manning said he would not attempt to speak to all of the points raised, but did wish to address himself to several matters. Mr. Nhu urged that Mr. Manning be frank and said that he considered himself a soldier fighting in a mortal war. Mr. Manning said that Mr. Nhu had expressed the belief that there was wide-spread disillusionment about the situation in Vietnam, both on the part of U.S. leaders and the U.S. public. Mr. Manning said that this belief was in no sense justified. The views of the United States Government and of the American public must be measured in terms of results. The results show that the American commitment to Vietnam, which was inherited by the Kennedy Administration from its predecessor, has been accepted and is being carried out by President Kennedy and by the American people. Moreover, contrary to the views expressed by Mr. Nhu, there is a conviction within the United States Government that we are involved in a winning program in Vietnam.

Mr. Manning said that the question of changing the nature of the American commitment will not be decided by journalists either in Vietnam or elsewhere. Such decisions will be made by the United States Government, and the position of the United States Government at the present time is clear as is the support of the American people for that commitment.

Mr. Manning said that his next point might appear to be contradictory, but that it was important that Mr. Nhu understand the point. Mr. Manning could understand the GVN’s resentment of the criticism to which it had been subjected. In similar circumstances, Mr. Manning said, he would be furious. Certainly, it would be better if the criticism of the GVN in the American press were less intense. However, the very existence of this criticism is one of the things that makes the U.S. commitment to Vietnam and the U.S. effort in Vietnam possible. Mr. Manning said he was not attempting to be glib. No one likes to be subjected to criticism and Mr. Manning was not suggesting that the GVN should be happy about criticism of it appearing in the American press. But President Kennedy and the Secretary of State, both of whom are earnestly determined to carry out the American commitment to Vietnam, must have the tools to do their part of the job. President Kennedy is a political leader. He is carrying out a program which, as Mr. Nhu had observed, was bound to create concern and, as time goes on, impatience in the United States. Nonetheless, the President is determined to continue with the effort in Vietnam and to continue to generate the kind of leadership which will give that effort the necessary kind of support in the United States. At the present time, the program does have such support.

Next year is an election year in the United States and as the campaign heats up, it will become more and more necessary that the President have the necessary tools to insure a continuance of American public support for the effort in Vietnam. Just as in Vietnam, the opposition will look for weaknesses or for situations which can be interpreted as weaknesses, with which to criticize either the program of the Administration or its implementation.

Mr. Manning said he was not referring to the question of images or public relations in the normal sense, but to the fact that the existence in Vietnam of an American press corps free to observe and report on the American involvement was a tool which it was essential that the President have in dealing with public criticism of this policy. If an attempt were made to handcuff the press corps and prevent them from filling their traditional role of reporting to the American public, this would give the critics of the policy a tremendous advantage, and it would make it extremely difficult for the President to answer the critics and maintain public support of the U.S. involvement in Vietnam.

Mr. Manning said he agreed that there had been much progress in Vietnam that had not completely come through to the American people. He said it was not necessary that the United States and Vietnamese Governments simply accept that situation. Instead, we should seek ways to get the news of the progress through to the American public.

But is necessary that Mr. Nhu understand that, in spite of the sometimes obnoxious reporting from Saigon, the state of United States public opinion on the Vietnamese program is not bad. The President r still has public support for his policy despite the criticisms that have been levied at those policies. Mr. Nhu said he was glad to hear that, and observed that because we are facing hell, all the forces of hell are leagued against us.

Mr. Manning said that he had, since his arrival in Saigon, met with the American correspondents. As Mr. Nhu would doubtless expect, the correspondents were passionate in their views. Mr. Manning said that he wished in all candor to tell Mr. Nhu what the correspondents are concerned about. The correspondents, and some of their superiors, with whom Mr. Manning had spoken before coming to Vietnam, are deeply fearful that the Government of Vietnam has, or is about to embark on, a campaign here of physical and technical harassment of the correspondents, or of expulsion.

Mr. Manning said that he had come to Vietnam mainly to listen rather than to talk. But in view of the concern of the correspondents he hoped strongly that he would be able to take back to Washington with him certain knowledge as to whether or not the fears of the correspondents were justified. Mr. Manning said he thought it possible that the correspondents, because of their passionate, emotional involvement, may be magnifying one incident out of proportion. But their concern, whether justified or not, was real, and was to some extent shared by their superiors elsewhere.

Mr. Nhu said that there was a need on both sides for wisdom. He said that it was his very firm impression that the Government of Vietnam was being oppressed by the U.S. press rather than the American correspondents being oppressed by the Vietnamese Government.

If, in fact, the American correspondents in Saigon think that the Government of Vietnam could oppress them, then the correspondents are unrealistic indeed. The Government of Vietnam is weak and in no position to oppress the American correspondents. The fears of the correspondents are based on passion, not on reality. Mr. Nhu said that an examination of the press despatches from Saigon for the past several years would show that the American correspondents have systematically and consistently been extremely critical of the Vietnamese Government. That is the permanent frame of mind of the American correspondents. As a result, the Government of Vietnam has not only to cope with its hot war, but also a continuing cold war with the American correspondents in Saigon. There is no use to go on with the fight. The American correspondents have succeeded in isolating the Government of Vietnam and then presenting us as monsters to the American people and to the world. Mr. Nhu asked “What do we want, to win the war or to lose the war?” Mr. Nhu said he had asked the American correspondents not to judge the situation in Vietnam only in its local context, but to view it as part of a world problem of underdeveloped countries engaged in the fight against communism. In Vietnam it is a hot war. The United States is involved in that war because it is in the interest of the United States to see that the war is won, not because it is in the interest of the family of President Diem. In World War II the United States had no intention of glorifying or stabilizing the Stalin regime. Yet the United States assisted the Stalin regime because it wanted to use all available tools in the fight against Hitler.

Mr. Nhu asked why the American correspondents never try to see him. He said that he would be happy to talk with them and try to convey to them a better understanding of the real situation. Mr. Mecklin asked if Mr. Nhu would consider holding a press conference. Mr. Nhu said he did not like press conferences but some of the correspondents could come together if they wished. Mr. Manning pointed out that such a meeting need not be a formal press conference on the record and Mr. Nhu agreed that a background conference would suit him better. Mr. Nhu said he was prepared to receive the correspondents and to talk with them upon any issue in complete candor and honesty. He said that all issues could be considered and that the correspondents could insult him if they wished. Mr. Nhu said he would not mind if he were insulted for he considered that the correspondents, although their attitude might be wrong, were actually comrades-in-arms in the struggle against communism. Mr. Nhu said that in dealing with the American correspondents it was good to remember the Biblical observation, “ …3 in the House of the Lord there are many Houses”.

Mr. Nhu said he knew that the American correspondents carried a very bad opinion of him. He knew that the correspondents considered him basically anti-American, and that they thought that he was constantly seeking to deceive them. If this were so, asked Mr. Nhu, what would be “my reason for living?” Mr. Nhu said that one correspondent in a recent Newsweek issue said that Nhu spent all his time reading poetry, but in the same article charged him with controlling everything in Vietnam, the Government, the police, the army, everything.4 Mr. Nhu said that neither charge was true. Mr. Nhu said that so far as poetry was concerned, he supposed that the idea stemmed from a conversation he had once with a reporter in which Mr. Nhu referred to Moses and to the lonely and solitary role he had had to fill in leading the children of Israel to the Promised Land. In this connection, Mr. Nhu had mentioned a French poem.

Mr. Nhu said that Moses had not really been lonely because he had God with him. But, said Mr. Nhu, “I do not feel a divine presence in the American leadership”. When the correspondent asked why, Mr. Nhu replied because he found the American press to be very inhuman in its treatment of him. Mr. Manning said that it was unnecessary for r Mr. Nhu to be concerned at the charge that he read poetry, for many Americans admired poetry. Mr. Nhu said he had only been joking.

Mr. Manning said that he agreed with Mr. Nhu on one important point. That point was that the present state of mind of the American correspondents is grounded on passion. This being so, the problem was not a technical one of press treatment, but a problem of tone. It was not a question of giving to the reporters access to more complete information, but of somehow affecting their treatment of the information already available to them. Mr. Nhu said that this was true, that the problems with the correspondents were all long-standing and old problems but that what had changed in recent times was the tone. Mr. Nhu then apologized for not speaking English and said it would be possible to establish greater intimacy if he spoke English.

Mr. Manning said that he was not proposing that either the Vietnamese Government or the American Government get into the business of holding the hands of the correspondents. They were, and should be, on their own. But perhaps some small things could be done to improve the present atmosphere. If anything could improve that atmosphere, Mr. Manning said that he thought it would be the readmission to Vietnam of Mr. Robinson, the NBC correspondent.

Mr. Manning asked if Mr. Nhu had yet seen the cable which Mr. Robinson recently sent to President Diem.5 Mr. Nhu said he had just read the cable

Mr. Nhu said that he presently believed that the correspondents should be allowed to come freely to Vietnam, and in greater numbers than were now present. But Mr. Nhu asked that each reporter observe self-discipline. Without self-discipline on the part of the correspondents Mr. Nhu said, it was impossible to do anything constructive about the present situation. Mr. Nhu asked Mr. Manning to tell the American correspondents on his behalf that he asks of them nothing but objective, fair reporting. He did not ask them to tell lies favorable to the interest of the Government of Vietnam. Mr. Nhu said he would personally tell the correspondents that when he saw them.

Mr. Manning said that he wished he could offer some over-night solution to the problem created by the hostility between the correspondents and the Government of Vietnam. But he had no solution to offer. He thought that what was needed was time, and he believed that the solution to the present situation would be a slow process of evolution. However, Mr. Manning added he believed that in the end the facts of the situation as seen by both the Government of Vietnam and the American government would prevail and would provide American public opinion with a balanced and accurate picture of the Vietnamese situation.

Mr. Manning said that he was in a position to go back to the United States and to see a number of influential and fair minded editors and to discuss with them candidly the situation in Vietnam. He would convey to them the fact that it was necessary to view developments in Vietnam in the total world context. He would convey to them the need in the complex Vietnam situation for self-discipline on the part of the American correspondents. Mr. Manning said he did not know what the results of his efforts would be but that he thought it both necessary and wise to make the effort.

Mr. Nhu said that he thought the change might take place overnight. He said the Americans were capable of that. He said he did not think that it was really a political problem but was instead a kind of hysteria—a disease.

Mr. Manning said he did not think it was that bad. Certainly the American correspondents were motivated by passion but he thought their involvement still was somewhat short of hysteria.

Mr. Nhu said that he had an example which he thought would illustrate the present situation. When Ambassador Nolting returned (and Mr. Nhu said he admired Ambassador Nolting greatly in having the courage to return at all), the Ambassador had made a statement at the airport. At this point, Mr. Nhu digressed to say that he was not being critical of Mr. Trueheart for whom he had great sympathy in view of the way everything fell in on him during Ambassador Nolting’s absence. Mr. Nhu then reverted to the Nolting statement and said that some of the Cabinet Ministers were not much pleased by it.

Some of his colleagues criticized the statement as not clear cut. However, Mr. Nhu said, he personally thought it was a very good statement because Ambassador Nolting had said exactly what he thought. Mr. Nhu had asked his colleagues whether they expected the Americans to say what they did not think. Mr. Nhu said the Vietnamese had no right to expect such a thing. He personally thought the statement was excellent because it was an honest statement of Ambassador Nolting’s views.

Mr. Nhu said that we need only be sincere in order to win the war. He asked how a little country like Vietnam, underdeveloped and with a population of only 14,000,000, could hope to stand up to the world communist colossus. He asked if the Vietnamese people could assume this burden on their narrow shoulders. He said such an effort would be pure folly except with the assistance of sincere friends. For this reason, Mr. Nhu said, U.S. aid was extremely important to Vietnam. But, he asked, how many Vietnamese die and get crippled everyday? Mr. Nhu said that what the GVN wanted was understanding, that Vietnam was an underdeveloped and not an advanced country, and the actions of the government be judged in that context. Also, it should be understood that President Diem does not promise much and that his few promises are given slowly and only after long consideration. But once a promise is given, it is always honored completely.

Mr. Mecklin said that his office was under daily pressure from NBC to obtain the readmission of Mr. Robinson. He asked what word he could give to NBC.

Mr. Nhu said that he could not promise the result, but that he personally had no objection to the readmission of Mr. Robinson, and that he, Mr. Nhu, would try to obtain permission for Robinson to return to Vietnam, provided that Robinson would give the GVN too a chance to be heard in the world. That would be only fair play, he said. Mr. Mecklin said that it would be very good if Mr. Robinson could return in time for Mr. Nhu’s meeting with the press.

Mr. Nhu said he was always prepared to meet with the correspondents provided they did not distort his remarks. He said he was not too keen about interviews on the record because it seemed to him that in such interviews it was always necessary to play a defensive role. Mr. Nhu said he preferred to talk with the correspondents on a background only basis because this would permit full and free discussions on all issues. Mr. Nhu said that he liked full and free discussions because he was sincere.

Mr. Nhu said he knew there had been mistakes made by the GVN. Still he was prepared to recognize these mistakes because only through correcting errors could progress be made. Vietnam must either progress or die. Vietnam could not stand still. Therefore, Mr. Nhu said, he was willing to do whatever must be done to make progress.

Mr. Manning said that despite the ofttimes unfavorable coverage by the American correspondents of the Vietnam situation, it is a fact that an understanding and sense of involvement in the Vietnam situation is deeply embedded in the American mind. At least in part this is so because of the casualties which Americans have suffered in Vietnam, as slight as those casualties are in comparison to the sufferings of the Vietnamese people. Although the American casualties in some way constitute a great political liability, they also have the result of getting the United States really committed to success in Vietnam just as we were committed in Korea. The United States Government is determined to carry out its commitment to the Vietnamese.

Mr. Nhu expressed his deep appreciation of this statement and said that he would relay it to the other Ministers in the GVN. Mr. Nhu said the other Ministers were, at the present time, very much “intoxicated” with the idea that the United States is slowly preparing for a withdrawal from Vietnam.

Mr. Nhu said that he once had a conversation with Admiral Felt in which the Admiral told him not to fear American imperialism but to be confident that the Americans would withdraw when their assistance was no longer needed. Mr. Nhu said that the Vietnamese fear was exactly the opposite of what Admiral Felt apparently thought. The Vietnamese did not fear that the Americans would implant themselves in Vietnam, but feared instead an American withdrawal before Vietnam could survive alone. But Mr. Nhu said, if Americans and Vietnamese are to live together in great numbers they must have a modus vivendi. Mr. Nhu said that before the GVN had given agreement to the introduction of 10,000 to 12,000 American troops, he had told General Taylor that the American soldiers would be bored to death without the amusements to which they were accustomed. He urged General Taylor to make full provision for regular rotation to Hong Kong and other places for relaxation. Mr. Nhu said his advice had not been heeded. He said there was still a great need for such a rotation program at short intervals and that it would be a very good and important psychological move if the United States were to institute such a program.

Mr. Nhu said that another psychological problem stemmed from the fact that the Americans in Vietnam did not feel that their losses and their sacrifices were understood by the American people. Mr. Nhu wondered if it would not be good to “magnify” the American casualties.

Mr. Manning said he understood the point but felt that if the casualties were “magnified” there would be a risk of making an even greater problem. Mr. Nhu said he recognized that danger and observed that his wife wrote to the families of all U.S. soldiers killed in Vietnam.

Mr. Nhu referred to the ad which appeared in American newspapers recently calling for a US. withdrawal from the war in Vietnam.6 He said that a certain group of American intellectuals look upon the Vietnam war as a dirty war. It was a dirty war, but it was dirty for the communists, not the GVN side. Mr. Nhu said it was astonishing to him that a group of American intellectuals could still believe that the American soldiers were involved in Vietnam in fighting a dirty war.

Mr. Nhu said the communists realized themselves that they are fighting a dirty war. He referred to a recent Viet Cong Battalion Commander who had defected and had informed the GVN that the communists keep the location of their units secret from all except Battalion Commanders, in order to prevent the troops from escaping.

Mr. Manning said that he appreciated this chance to discuss so many different subjects so candidly. He hoped that he would be able to return to the United States with some sense of assurance for the President that the press situation in Vietnam would settle down and not give an additional weapon to the critics of the President’s Vietnam policy. Mr. Manning said he wanted to stress that if anything occurs to prevent American correspondents from covering the Vietnam situation, it would constitute an extreme danger to the continuity of the President’s policy. Mr. Manning said that in the kind of operation upon which the United States was embarked in Vietnam, the reporting of the American correspondents played an essential role. The position of the correspondents was analogous to that of building inspectors. The American public expected that they would be there to observe and comment and criticize. Their recommendations are not always accepted nor always believed but the existence of the correspondents and their ability to report on the American involvement is a deeply important psychological and political fact both in Washington and for the American public in general.

Source:

https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1961-63v03/d226

 

.... o ....

 

226. BIÊN BẢN CUỘC NÓI CHUYỆN

 

Sài Gòn, ngày 17 tháng 7 năm 1963.

NGƯỜI THAM DỰ:

Ngô Đình Nhu, Cố Vấn Chính Trị của Tổng Thống VNCH Ngô Đình Diệm
Robert J. Manning, Phụ tá Ngoại trưởng Hoa Kỳ về các vấn đề công chúng
John M. Mecklin, Tham tán về công chúng Tòa Đại sứ Hoa Kỳ tại VN
Trương Bửu Khánh, Vietnam Press (VN Thông Tấn Xã)
Marshall Wright, Phụ tá Đặc biệt của Ông Manning

 

Ông Manning bày tỏ lòng biết ơn về cơ hội nói chuyện với ông Nhu và nói rằng ông đã muốn đến Đông Nam Á một thời gian, một khu vực mà ông chưa bao giờ đến thăm. Manning cho biết ông chịu trách nhiệm tại Bộ Ngoại giao trong việc giải quyết các vấn đề liên quan đến dư luận và chính trị, đồng thời hy vọng có thể quay trở lại Washington với thông tin đầy đủ hơn và hiểu rõ hơn về lĩnh vực quan hệ Hoa Kỳ-Việt Nam.

Ông Nhu cho biết ông rất vui được gặp ông Manning, đặc biệt vì lĩnh vực ông Manning phụ trách, về dư luận và chính trị, là lĩnh vực mà Chính phủ Việt Nam yếu nhất. Ông Nhu nói rằng Việt Nam là một quốc gia rất kém phát triển về mặt quan hệ công chúng và sự nhạy cảm của nó đối với dư luận Hoa Kỳ và thế giới. Ông Nhu cho biết hai lĩnh vực mà Chính phủ phát triển chậm nhất là: 1) thu thập và sử dụng tình báo an ninh; 2) đối phó với dư luận và quan hệ công chúng.

Ông Manning nói rằng với tư cách là một cựu nhà báo và là người được bổ nhiệm chính trị của Chính phủ Kennedy, ông rất quan tâm đến các khía cạnh thực tế của công tác quan hệ công chúng của chính phủ. Đôi khi giải pháp thiết thực cho các vấn đề dư luận của Chính phủ nằm ở sự đơn giản, thay vì một chương trình quan hệ công chúng chính thức và đồ sộ của chính phủ.

Ông Nhu đồng ý nhưng nói rằng có một số nguyên tắc truyền thống đã không được tôn trọngcần phải tuân theo.

Ông Manning nói rằng có hai loại nguyên tắc, cả hai đều rất quan trọng. Vấn đề đầu tiên liên quan đến bản thân việc báo cáo, và là lý do biện minh cho sự phẫn nộ mà các nạn nhân cảm thấy khi họ bị báo cáo không công bằng và không khách quan. Thứ hai, cũng có một nguyên tắc hoạt động quan trọng đối với Hoa Kỳ trong hình thức can dự mà họ nhận thấyViệt Nam. Thực tế của nền chính trị Hoa Kỳ khiến cho việc báo cáo về sự can dự của Hoa Kỳ trở nên cần thiết. Hệ thống chính trị của Hoa Kỳ là như vậy mà sự tham gia của Chính phủ Hoa Kỳ vào một tình huống chẳng hạn như ở Việt Nam đòi hỏi, vì không khí cần oxy, các phóng viên Hoa Kỳ phải có mặt để quan sát, xây dựng và truyền tải các bản tin lại cho người dân Hoa Kỳ.

Ông Nhu nói rằng về mặt lý thuyết, ông đồng ý với ông Manning và ông nghĩ rằng mọi việc sẽ tốt đẹp nếu chúng ta có thể nỗ lực hết mình để đạt được thành công, nhưng, ông Nhu hỏi, liệu có thể đạt được thành công nếu các phóng viên Hoa Kỳ không gắn bó với nguyên tắc tường thuật công bằng và khách quan? Ông Nhu nói rằng chính phủ VNCH cảm thấy khó chịu với các phóng viên Mỹ không phải vì lý do chính đáng mà là do đưa tin không công bằng. Ông hiểu các phóng viên Mỹ đã đi đến quan điểm của họ như thế nào và thậm chí còn nhận ra rằng có một số biện minh cho quan điểm của họ, vì ba lý do sau.

Thứ nhất, nhiều “tin đồn xấu” cả ở Hoa Kỳ và Việt Nam, bắt đầu từ các quan chức cấp cao của Chính phủ Việt Nam ở các vị tríthẩm quyền gần gũi với Tổng thống Diệm. Đây là một hiện tượng cũ và đã có ít tin đồn xấu hơn từ các quan chức Chính phủ Việt Nam trong năm qua. Tuy nhiên, báo chí Hoa Kỳ, các nhân vật của Quốc hội, và thậm chí nhiều quan chức hành pháp Hoa Kỳ, đã nhận được “thông tin nội bộ” của họ không phải từ các nguồn đối lập mà từ chính các quan chức Chính phủ Việt Nam. Ông Nhu nói rằng ông không thể đổ lỗi cho người Mỹ vì đã tin vào những thông tin chống chính phủ nhận được từ những nguồn như vậy.

Ông Nhu lạc đề khi nhận xét rằng ông đang nói chuyện rất thẳng thắn với ông Manning về vấn đề này, vì nếu không có sự thẳng thắn thì không thể có kết quả hữu ích từ cuộc nói chuyện của họ.

Ông Manning bày tỏ sự cảm kích và đồng ý rằng sự thẳng thắncần thiết.

Ông Nhu nói rằng ông không đơn giản tưởng tượng rằng các quan chức Chính phủ Việt Nam là nguồn gốc của nhiều tin đồn xấu. Ông biết nhiều trường hợp cụ thể. Ví dụ, anh ta biết ai đã cung cấp thông tin sai lệch và không chính xác cho Thượng nghị sĩ Mansfield. Ông Nhu hỏi, làm sao ông có thể mong đợi các phóng viên Hoa Kỳ không tin những người bạn thân của Tổng thống Diệm? Do đó, quan điểm của các phóng viên Mỹ dù sai trái như thế nào, ông Nhu cũng không trách họ mà thực ra ông hiểu họ và quan điểm của họ.

Với kiểu lên giọng hùng biện, ông Nhu hỏi tại sao các quan chức cấp cao của Chính phủ VNCH lại phổ biến những điều sai sự thật này, và quan trọng hơn là những sự thật nửa vời? Ông cho biết hành vi như vậy là đặc trưng của các nước kém phát triển, nơi thông tin không hoàn hảo và các chính sách quan hệ công chúng không hiệu quả. Bản thân các quan chức Chính phủ biết tình hình thực tế một cách không hoàn hảo nhất và trong sự nhầm lẫn và thiếu hiểu biết của chính họ đã khiến họ nhầm lẫn và truyền đạt ấn tượng không chính xác cho các nhà báo về các chủ đề mà họ không có năng lực thực sự. Từ kinh nghiệm của bản thân, ông Nhu nghĩ rằng hệ thống nghiên cứu mà Chính phủ Việt Nam đang thực hiện trong năm qua đã thu được kết quả rất tốt trong việc giúp các quan chức cấp cao của Chính phủ hiểu biết đầy đủ hơn, chính xác hơn về tình hình đất nước và các hoạt động. của Chính phủ Việt Nam.

Ông Nhu cho biết chính những người bạn Mỹ đã tư vấn về hệ thống này và trong một số trường hợp, tiền Mỹ đã được cung cấp để giúp tài trợ cho hoạt động này. Ông Nhu nói rằng nhiều người từ các giáo sư đại học đến các lãnh đạo làng xã đã đích thân nói với ông rằng những buổi học này đã mang lại cho họ cơ hội thực sự đầu tiên để đánh giá đúng tình hìnhViệt Nam.

Ông Nhu cho biết đã có một số đổi mới kể từ khi thành lập Ủy ban về Ấp chiến lược: 1) cải cách thể chế; 2) các buổi học và một chương trình thông tin đại chúng tích cực hơn; 3) chương trình người Thượng; 4) (phần 4 dịch khó hiểu, lộn xộn, vì không rõ nghĩa tiếng Pháp). Những đổi mới này cộng với chương trình Ấp chiến lược, đã tạo ra động lực cũng như sự hiểu biết sâu sắc hơn trong nhân dân về chính nghĩa của Việt Nam.

Sau đó, ông Nhu cho biết có hai lý do khác khiến các quan chức cấp cao của chính phủ đưa thông tin sai lệch và không chính xác cho phóng viên, và cả hai lý do này cũng liên quan đến thực tế rằng Việt Nam là một quốc gia kém phát triển. Đầu tiên, đặc điểm của các quan chức ở các nước kém phát triển là nghĩ rằng họ có khả năng nắm giữ các vị trí cao hơn. Ông Nhu nhấn mạnh rằng ông không nói về phe đối lập mà nói về các quan chức Chính phủ. Sự không hài lòng với vị trí của họ đôi khi khiến họ có những nhận xét chỉ trích và quy chụp liên quan đến các chương trình của chính phủ. Thứ hai, sự thiếu thẳng thắntrung thực là một điều kiện tiên quyết giữa các dân tộc thần dân dưới chính quyền thuộc địa. Do đó, mọi người học cách không bao giờ nói với sự trung thựcthẳng thắn hoàn toàn mà chỉ tô màu nhận xét của họ theo ý kiến của người kiểm tra. Nhiều người dân và quan chức Việt Nam vẫn chưa thoát khỏi tâm lý thực dân này. Đối với mỗi vấn đề họ có ba hoặc bốn thái độ để bày tỏ, tùy thuộc vào người đối thoại của họ. Do đó, người Mỹ (cả phóng viên và những người Mỹ khác) rất khó biết được điều gì là khách quan và điều gì không.

Ông Nhu cho biết ông đã nghiên cứu đặc biệt về vấn đề này và phải thú nhận rằng dù có nghiên cứu và dù bản thân ông là người Việt Nam, nhưng ông rất khó biết được ý kiến thực sự của những người Việt Nam đến gặp ông.

Vì những lý do nêu trên, ông Nhu nói, không thể trách người Mỹ thuộc mọi hạng người (giáo sư, trí thức, quan chức chính phủ) nếu những cuộc nói chuyện của họ với người Việt Nam khiến người Mỹ bối rối không biết đâu là sự thật. Ông Nhu nói rằng ông biết rằng những nỗ lực của chính phủ ông không thể thành công nếu không tạo ra một môi trường thuận lợi cho việc thảo luận tự do về mọi vấn đề. Tuy nhiên, một nỗ lực lớn đã được thực hiện theo hướng này trong năm qua và đã có tiến bộ. Dư luận Hoa Kỳ tại thời điểm hiện tại được thành lập dựa trên tổng số tin đồn được xây dựng trong bảy hoặc tám năm qua. Chính cơ sở này đã khiến dư luận Mỹ ác cảm với Chính phủ Việt Nam đến vậy. Ông Nhu cho biết ông đang cố gắng dập tắt những tin đồn thất thiệt thông qua những cuộc nói chuyện thẳng thắn với người Mỹ, đặc biệt là các quan chức Mỹ. Ông tuyên bố sẽ tiếp tục cố gắng ngồi lại nói chuyện với người Mỹ với tư cách là anh em, và là chiến hữu. Ông Nhu nói bảo vệ chế độ hiện tại không phải là công việc của ông. Thay vào đó, tham vọng của ông là giải quyết chính vấn đề kém phát triển và những tác động của tình trạng kém phát triển đối với dư luận.

Ông Nhu cho biết ông hoàn toàn nhận ra tầm quan trọng của nguyên tắc thứ hai của ông Manning. Ông hiểu rằng Hoa Kỳ không thể thay đổi thể chế của mình để làm hài lòng Chính phủ Việt Nam, nhưng tình hình hiện nay rất tế nhị. Ông nhận thấy rằng dư luận Hoa Kỳ không kiên nhẫn với thực tế là, mặc dù Hoa Kỳ đã viện trợ rất nhiều cho Việt Nam, nhưng tình hình chính trị, kinh tế và xã hộiViệt Nam vẫn không hoàn toàn tương ứng với khuôn mẫu của Hoa Kỳ.

Ông Nhu nói rằng ông nhận ra rằng có một loại “lương tâm của Hoa Kỳ không tốt về cuộc chiến này, nhưng người ta không thể thắng một cuộc chiến với một lương tâm xấu.” Ông Nhu nói, điều cần thiết không phải là sự hoàn hảo mà là sự cải tiến.

Vấn đề không đơn thuầnvấn đề của Việt Nam mà là của toàn thế giới. Điểm khởi đầu ở đây và ở Thái Lan, và ở tất cả các nước kém phát triển khác, là khó khăn nghiêm trọng trong việc cố gắng tạo ra một nền dân chủ ở một vùng đất kém phát triển. Vấn đề quan trọng và hầu như không thể giải quyết được là làm thế nào để xây dựng các thể chế dân chủ trên một nền tảng kém phát triển. Ở Việt Nam, chương trình Ấp chiến lược nhằm giải quyết mâu thuẫn giữa thực trạng phát triển và khát vọng dân chủ.

Ông Nhu, một cách nhăn nhó, nhận xét rằng bây giờ ông [Nhu] đã phạm lỗi lầm và muốn nói về các phóng viên Mỹ. Thái độ của họ là sự từ chối một cách có hệ thống việc lắng nghe, hiểu hoặc báo cáo thái độ của Chính phủ Việt Nam. Các phóng viên Mỹ cố tình phản ánh trong bài báo của họ chỉ một quan điểm và đó là quan điểm của những kẻ thù địch với chính phủ VNCH. Điều này không chỉ áp dụng cho các quan chức Việt Nam mà còn áp dụng cho các quan chức Mỹ có thiện cảm. Ví dụ, các phóng viên Mỹ không quan tâm đến ý tưởng của Đô đốc Felt. (ghi chú: Đô đốc Harry D. Felt: Tư lệnh quân lực Mỹ vùng Thái Bình Dương) Họ đã từ chối tham dự buổi họp báo của Đô đốc Felt hồi tuần trước. Trên thực tế, họ kiên quyết từ chối thậm chí tiếp cận bất kỳ ai có quan điểm hoặc tầm nhìn khác với họ. Thái độ này không phù hợp với một thái độ báo chí chân chính. Công chúng Hoa Kỳ cần được thông báo về bức tranh toàn cảnh. Ông Nhu cho biết ông không yêu cầu các phóng viên Mỹ nói láo, nhưng cảm thấy bị xúc phạm khi họ từ chối những lời mời xem hoặc nghe bất cứ điều gì không phù hợp với quan điểm của họ.

Ông Nhu nói rằng những phóng viên trẻ này không muốn gì khác hơn là thành lập một chính phủ. Đây thực sự là một tham vọng cao cả. Đó thực sự là một trò tiêu khiển kích thích đối với ba hoặc bốn người trong số họ cùng nhau thực hiện một nỗ lực phối hợp nhằm lật đổ và thành lập chính phủ. Họ tìm thấy ở Hoa Kỳ một bầu không khí dễ tiếp nhận những nỗ lực của họ vì các quan chức hành pháp và Quốc hội Hoa Kỳ, trong nhiều năm, đã bị các quan chức Chính phủ Việt Nam ảnh hưởng để có thái độ thù địch với chế độ Diệm. Mọi thứ được đặt ra để Hoa Kỳ đánh giá lại một cách cơ bản tình hìnhViệt Nam. Mọi điều kiện đều thuận lợi cho sự thay đổi hoàn toàn chính sách của Hoa Kỳ tại Việt Nam. Đó là một cơ hội lớn và sẽ là một sự hy sinh to lớn cho những kẻ thù địch với chế độ Diệm nếu từ bỏ cơ hội này.

Ông Nhu nói rằng đây là những thực tế và một người Việt Nam yêu nước cần phải thẳng thắn đối mặt với chúng. Ông nói rằng một sự thay đổi chính phủ bây giờ sẽ chỉ có lợi cho những người Cộng sản. Tuy nhiên, ông nhận ra rằng người Mỹ khó khăn như thế nào, và vì lý do này, ông đã nghĩ đến một loại viện trợ khác, một loại viện trợ không liên quan đến bất kỳ cam kết đạo đức nào từ phía Hoa Kỳ đối với Chính phủ Việt Nam, nhưng tuy nhiên, sẽ tiếp tụchiệu quả trong nội dung.

Ông Nhu cho biết ông đang suy nghĩ theo hướng này vì ông nhận thấy rằng những gì đang diễn ra ở Việt Nam, nếu được trình bày theo một cách nào đó, không thể không ảnh hưởng đến tình trạng của Chính quyền Kennedy. Ông Nhu nhận xét rằng Tổng thống Kennedy là một người Công giáo và do đó thuộc về thiểu số. Ông Nhu nói rằng ông cũng là người Công giáo, nhưng có khuynh hướng không tin tưởng những người Công giáo khác vì ông thấy rằng người Công giáo luôn có mặc cảm tội lỗi. Ông Nhu nói rằng nếu một người bị mặc cảm tội lỗi thì sẽ rất khó theo đuổi một chương trình hành động hiệu quả.

Ông Nhu nói rằng ông đang nghĩ đến viện trợ theo đường lối của chương trình Lend Lease thời chiến. Một chương trình như vậy sẽ có ưu điểmlinh hoạt hơn và nó sẽ không cam kết Chính phủ Hoa Kỳ trong cuộc chiến chống cộng sản của Việt Nam. Ông Nhu cho biết ông không biết nhiều về Lend Lease nhưng tin rằng một chương trình như vậy giả định trước sự tồn tại của một kế hoạch. Ở một đất nước kém phát triển, theo định nghĩa, một kế hoạch hoàn hảotrọn vẹn là điều không thể. Việc khăng khăng đòi một người chỉ có tác dụng trì hoãn việc cung cấp viện trợ.

(Ghi chú của người dịchLuật Lend-Lease Act 1941 của Mỹ là một chính sách theo đó Hoa Kỳ cung cấp lương thực, dầu mỏ và vật tư cho Anh quốc, Liên Xô, Pháp, Trung Quốc và các quốc gia Đồng minh khác từ năm 1941 đến năm 1945. Khoản viện trợ này được cung cấp miễn phí vì rằng sự giúp đỡ như vậy là cần thiết cho việc bảo vệ Hoa Kỳ.)

Ông Nhu nói rằng ông bị thu hút bởi ý tưởng thay đổi sự trợ giúp của Hoa Kỳ cho Việt Nam thành một chương trình kiểu Lend Lease vì đã có tiền lệ về một chương trình như vậy trong Thế Chiến Thứ Hai. Ông nói rằng viện trợ của Mỹ cho Stalin trong Thế chiến thứ hai rõ ràng không liên quan đến cam kết đạo đức nào. Hoa Kỳ đang chiến đấu với Hitler và sẵn sàng giúp đỡ bất kỳ ai đang chiến đấu với Hitler. Trong tình huống đó, viện trợ của Hoa Kỳ không bao hàm bất kỳ sự chấp thuận nào của bên nhận viện trợ.

Ông Nhu nói rằng ý kiến của ông về Lend Lease là một việc hoàn toàn cá nhân. Tuy nhiên, ông nhận xét, nếu chúng ta muốn thành côngViệt Nam - và nếu chiến lược toàn cầu của Hoa Kỳ chống chủ nghĩa cộng sản thành công - thì chính sách viện trợ của Hoa Kỳ phải được sửa đổi.

Ông Mecklin hỏi liệu Hoa Kỳ có tiếp tục đóng vai trò cố vấnViệt Nam theo chương trình kiểu mà ông Nhu đã hình dung hay không. Ông Nhu trả lời rằng ông cho rằng nó sẽ hoạt động như nó đã xảy ra ở Nga, nơi ông biết rằng có một số cố vấn Mỹ. Trên thực tế, ông Nhu nói, Việt Nam chắc chắn sẽ đòi hỏi nhiều hơn nữa. Việt Nam rất cần các cố vấn, đặc biệt là các biên tập viên. Người Việt Nam không thể viết gì hiệu quả để công khai chính nghĩa của họ vì họ quá kỹ lưỡng. Người ta hỏi tại sao Tổng thống Diệm không nói chuyện thường xuyên hơn với người dân Việt Nam, như các tổng thống Mỹ đã làm. Một lý do chính đơn giản là thiếu người viết diễn văn giùm (ghost writers: nhà văn viết thay).

Như một ví dụ về việc Chính phủ Việt Nam không có khả năng trình bày trường hợp của mình, ông Nhu trích dẫn Bạch Thư của Chính phủ Việt Nam về việc Cộng sản vi phạm Công ước Geneva. Ông cho biết Hoa Kỳ phải gửi ông Jorden đến Việt Nam để có được một công việc hiệu quả được thực hiện.

Ông Nhu nói người Việt Nam không thể hiểu người Mỹ. Vì vậy, họ cần ai đó giúp họ giải thích bản thân cho cách đọc của người Mỹ. Tuy nhiên, khi Chính phủ Việt Nam cố gắng thuê một công ty Quan hệ công chúng của Mỹ, họ đã bị cáo buộc là cố gắng tạo ra một cuộc vận động hành lang. Ông Nhu nói Chính phủ Việt Nam không có phương tiện cũng như ý định tạo ra một cuộc vận động hành lang. Ông cho biết Hoa Kỳ còn mới, xa lạ và là ngoại nhân đối với người Việt Nam. Nhu nói rằng bản thân Nhu đã hiểu rõ hơn về những người bạn Mỹ của mình trong ba tuần qua. Chính sự thiếu hiểu biết này đã khiến Chính phủ Việt Nam cố gắng sử dụng một người hiểu người Mỹ và biết cách truyền đạt cho người Mỹ quan điểm của người Việt Nam. Ông Nhu cho biết, hiện nay người dân Mỹ không biết quan điểm của chúng tôi và không thể biết được vì công chúng chỉ được tiếp cận quan điểm của những người phản đối Chính phủ Việt Nam. Ông Nhu nói Chính phủ Việt Nammục tiêu của một chiến dịch, dù cố ý hay không, để thuyết phục công chúng Hoa Kỳ rằng Chính phủ Việt Nam không thành thật. Hoa Kỳ bây giờ tin rằng. Nếu ông Manning có thể bằng cách nào đó, trong thời gian ngắn ngủi của mình, đảo ngược niềm tin đó thì đó thực sự là một thành tựu to lớn. Điều đó, tất nhiên, là quá sức mong đợi, ông Nhu nói. Tuy nhiên, ông Nhu cho biết ông đặt niềm tin vào lối chơi công bằng của Mỹ.

Ông Manning cho biết ông sẽ không cố gắng nói về tất cả các điểm đã nêu, nhưng muốn tự mình giải quyết một số vấn đề. Ông Nhu thúc giục ông Manning hãy thẳng thắn và nói rằng ông coi mình là một người lính chiến đấu trong một cuộc chiến sinh tử. Ông Manning nói rằng ông Nhu đã bày tỏ niềm tin rằng có sự vỡ mộng lan rộng về tình hìnhViệt Nam, cả về phía các nhà lãnh đạo Hoa Kỳ và công chúng Hoa Kỳ. Ông Manning nói rằng niềm tin này không có nghĩa lý gì. Quan điểm của Chính phủ Hoa Kỳ và của công chúng Hoa Kỳ phải được đánh giá bằng kết quả. Kết quả cho thấy cam kết của Hoa Kỳ đối với Việt Nam mà Chính quyền Kennedy kế thừa từ người tiền nhiệm đã được Tổng thống Kennedy và người dân Hoa Kỳ chấp nhận và đang thực hiện. Hơn nữa, trái ngược với quan điểm của ông Nhu, có một niềm tin chắc chắn trong Chính phủ Hoa Kỳ rằng chúng tôi đang tham gia vào một chương trình chiến thắng ở Việt Nam.

Ông Manning nói rằng vấn đề thay đổi bản chất cam kết của Mỹ sẽ không do các nhà báo ở Việt Nam hay bất kỳ nơi nào khác quyết định. Những quyết định như vậy sẽ do Chính phủ Hoa Kỳ đưa ra, và lập trường của Chính phủ Hoa Kỳ vào thời điểm hiện tạirõ ràng cũng như sự ủng hộ của người dân Hoa Kỳ đối với cam kết đó.

Ông Manning nói rằng điểm tiếp theo của ông có thể có vẻ mâu thuẫn, nhưng điều quan trọng là ông Nhu phải hiểu rõ vấn đề. Ông Manning có thể hiểu được sự phẫn nộ của Chính phủ Việt Nam đối với những lời chỉ trích mà họ đã phải hứng chịu. Trong hoàn cảnh tương tự, ông Manning nói, ông sẽ rất tức giận. Chắc chắn, sẽ tốt hơn nếu những lời chỉ trích Chính phủ Việt Nam trên báo chí Mỹ bớt gay gắt hơn. Tuy nhiên, chính sự tồn tại của lời chỉ trích này là một trong những điều làm cho cam kết của Hoa Kỳ đối với Việt Namnỗ lực của Hoa Kỳ tại Việt Nam có thể thực hiện được. Ông Manning nói rằng ông ấy không cố tỏ ra lém lỉnh. Không ai thích bị chỉ trích và ông Manning không gợi ý rằng Chính phủ Việt Nam nên vui mừng trước những lời chỉ trích xuất hiện trên báo chí Mỹ. Nhưng Tổng thống Kennedy và Ngoại trưởng, cả hai đều quyết tâm thực hiện cam kết của Mỹ đối với Việt Nam, phải có các công cụ để thực hiện phần việc của mình. Tổng thống Kennedy là một nhà lãnh đạo chính trị. Ông ta đang thực hiện một chương trình mà, như ông Nhu đã nhận xét, chắc chắn sẽ gây lo ngại và, theo thời gian, sẽ tạo ra sự mất kiên nhẫn ở Hoa Kỳ. Tuy nhiên, Tổng thống quyết tâm tiếp tục nỗ lựcViệt Namtiếp tục tạo ra kiểu lãnh đạo sẽ mang lại cho nỗ lực đó hình thức hỗ trợ cần thiết ở Hoa Kỳ. Tại thời điểm hiện tại, chương trình không có hỗ trợ như vậy.

Năm tới là năm bầu cử ở Hoa Kỳ và khi chiến dịch tranh cử nóng lên, Tổng thống ngày càng cần phải có những công cụ cần thiết để đảm bảo sự tiếp tục ủng hộ của công chúng Hoa Kỳ đối với nỗ lựcViệt Nam. Cũng giống như ở Việt Nam, phe đối lập sẽ tìm kiếm những điểm yếu hoặc những tình huống có thể được hiểu là điểm yếu để chỉ trích chương trình của Chính quyền hoặc việc thực hiện nó.

Ông Manning cho biết ông không đề cập đến vấn đề hình ảnh hay quan hệ công chúng theo nghĩa thông thường, nhưng thực tế là sự tồn tạiViệt Nam của một đoàn báo chí Mỹ tự do quan sátđưa tin về sự can dự của Mỹ là một công cụ mà nó cần thiết mà Tổng thống có trong việc đối phó với những lời chỉ trích của công chúng về chính sách này. Nếu một nỗ lực được thực hiện nhằm còng tay giới báo chíngăn cản họ thực hiện vai trò truyền thống của mình là đưa tin cho công chúng Mỹ, thì điều này sẽ mang lại lợi thế to lớn cho những người chỉ trích chính sách và sẽ khiến Tổng thống rất khó trả lời câu hỏi của họ. những người chỉ tríchduy trì sự ủng hộ của công chúng đối với sự can dự của Hoa Kỳ vào Việt Nam.

Ông Manning cho biết ông đồng ý rằng đã có nhiều tiến bộViệt Nam mà người dân Mỹ chưa hoàn toàn cảm nhận được. Ông nói rằng Hoa Kỳ và Chính phủ Việt Nam không nhất thiết phải chấp nhận tình trạng đó. Thay vào đó, chúng ta nên tìm cách đưa tin tức về tiến độ đến với công chúng Mỹ.

Nhưng điều cần thiết là ông Nhu phải hiểu rằng, mặc dù có những báo cáo đôi khi khó chịu từ Sài Gòn, tình trạng dư luận Hoa Kỳ về chương trình Việt Nam không phải là xấu. Tổng thống [Kennedy] vẫn nhận được sự ủng hộ của công chúng đối với chính sách của mình bất chấp những lời chỉ trích nhắm vào các chính sách đó. Ông Nhu nói rằng ông rất vui khi nghe điều đó, và nhận xét rằng bởi vì chúng ta đang đối mặt với địa ngục, nên tất cả các thế lực của địa ngục đang liên minh chống lại chúng ta.

Ông Manning cho biết kể từ khi đến Sài Gòn, ông đã gặp các phóng viên Mỹ. Như ông Nhu chắc chắn mong đợi, các phóng viên rất nhiệt tình trong quan điểm của họ. Ông Manning nói rằng ông muốn thẳng thắn nói với ông Nhu những điều mà các phóng viên quan tâm. Các phóng viên và một số cấp trên của họ, những người mà ông Manning đã nói chuyện trước khi đến Việt Nam, vô cùng lo sợ rằng Chính phủ Việt Nam đã, hoặc sắp bắt đầu, một chiến dịch quấy rối, hành hung về thể chất và kỹ thuật đối với các phóng viên tại đây, hoặc trục xuất họ.

Ông Manning cho biết ông đến Việt Nam chủ yếu để lắng nghe hơn là nói chuyện. Nhưng trước mối quan tâm của các phóng viên, ông hy vọng rằng ông sẽ có thể mang về Washington một số kiến ​​thức nhất định về việc liệu nỗi sợ hãi của các phóng viên có chính đáng hay không. Ông Manning cho biết ông nghĩ có thể các phóng viên, vì sự tham gia nhiệt tình, đầy cảm xúc của họ, có thể đang phóng đại một sự việc vượt quá mức cần thiết. Nhưng mối quan tâm của họ, dù chính đáng hay không, là có thật, và ở một mức độ nào đó, cấp trên của họ ở nơi khác cũng chia sẻ.

Ông Nhu cho rằng cần có sự sáng suốt của cả hai bên. Ông nói rằng ông có ấn tượng rất chắc chắn rằng Chính phủ Việt Nam đang bị báo chí Hoa Kỳ đàn áp chứ không phải các phóng viên Hoa Kỳ bị Chính phủ Việt Nam đàn áp.

Nếu trên thực tế, các phóng viên người Mỹ ở Sài Gòn nghĩ rằng Chính phủ Việt Nam có thể đàn áp họ, thì các phóng viên đó thực sự không thực tế. Chính phủ Việt Nam yếu kém và không có khả năng đàn áp các phóng viên Mỹ. Nỗi sợ hãi của các phóng viên dựa trên niềm đam mê, không phải trên thực tế. Ông Nhu nói rằng việc kiểm tra các chuyến đi của báo chí từ Sài Gòn trong nhiều năm qua sẽ cho thấy rằng các phóng viên Mỹ đã chỉ trích nặng nề Chính phủ Việt Nam một cách có hệ thốngnhất quán. Đó là tâm niệm thường trực của các phóng viên Mỹ. Kết quả là, Chính phủ Việt Nam không chỉ phải đương đầu với cuộc chiến tranh nóng mà còn là cuộc chiến tranh lạnh đang tiếp diễn với các phóng viên Mỹ ở Sài Gòn. Không có ích gì để tiếp tục với cuộc chiến. Các phóng viên Mỹ đã thành công trong việc cô lập Chính phủ Việt Nam và sau đó coi chúng tôi như những con quái vật đối với người dân Mỹ và thế giới. Ông Nhu hỏi “Chúng ta muốn gì, thắng hay thua?” Ông Nhu cho biết ông đã yêu cầu các phóng viên Mỹ không chỉ đánh giá tình hìnhViệt Nam trong bối cảnh địa phương mà hãy xem nó như một phần của vấn đề thế giới của các nước kém phát triển tham gia vào cuộc chiến chống chủ nghĩa cộng sản. Ở Việt Nam đó là một cuộc chiến tranh nóng. Hoa Kỳ tham gia vào cuộc chiến đó vì lợi ích của Hoa Kỳ để thấy rằng cuộc chiến thắng lợi, chứ không phải vì lợi ích của gia đình Tổng thống Diệm. Trong Thế chiến thứ hai, Hoa Kỳ không có ý định tôn vinh hay ổn định chế độ Stalin. Tuy nhiên, Hoa Kỳ đã hỗ trợ chế độ Stalin vì họ muốn sử dụng tất cả các công cụ có sẵn trong cuộc chiến chống lại Hitler.

Ông Nhu hỏi tại sao các phóng viên Mỹ không bao giờ tìm cách gặp ông. Nhu nói rằng Nhu sẽ rất vui khi được nói chuyện với họ và cố gắng truyền đạt cho họ hiểu rõ hơn về tình hình thực tế. Ông Mecklin hỏi liệu ông Nhu có cân nhắc tổ chức một cuộc họp báo hay không. Ông Nhu nói ông không thích họp báo nhưng một số phóng viên có thể đến họp nếu họ muốn. Ông Manning chỉ ra rằng một cuộc họp như vậy không cần phải là một cuộc họp báo chính thức có ghi âm và ông Nhu đồng ý rằng một cuộc họp báo kín sẽ phù hợp với ông hơn. Ông Nhu cho biết ông sẵn sàng tiếp các phóng viên và nói chuyện với họ về bất kỳ vấn đề nào một cách hoàn toàn thẳng thắntrung thực. Nhu nói rằng tất cả các vấn đề có thể được xem xét và các phóng viên có thể xúc phạm Nhu nếu họ muốn. Ông Nhu nói rằng ông không phiền nếu bị xúc phạm vì ông cho rằng các phóng viên, mặc dù thái độ của họ có thể sai, nhưng thực sự là những người chiến hữu trong cuộc đấu tranh chống chủ nghĩa cộng sản. Ông Nhu nói rằng khi giao tiếp với các phóng viên Mỹ, thật tốt khi nhớ lại lời nhận xét trong Kinh thánh Thiên Chúa giáo, “…trong Nhà Chúa có nhiều Nhà.”

Ông Nhu nói ông biết các phóng viên Mỹ có ý kiến rất xấu về ông. Anh ta biết rằng các phóng viên coi Nhu về cơ bản là chống Mỹ, và họ nghĩ rằng Nhu liên tục tìm cách lừa dối họ. Nếu đúng như vậy, ông Nhu hỏi, “lý do sống của tôi là gì?” Ông Nhu nói rằng một phóng viên trong số báo Newsweek gần đây nói rằng Nhu dành toàn bộ thời gian để đọc thơ, nhưng trong cùng một bài báo buộc tội ông kiểm soát mọi thứ ở Việt Nam, Chính phủ, cảnh sát, quân đội, mọi thứ. Ông Nhu nói rằng cả hai cáo buộc đều không đúng sự thật. Ông Nhu nói rằng về mặt thơ ca, ông cho rằng ý tưởng này bắt nguồn từ một cuộc trò chuyện giữa ông với một phóng viên, trong đó ông Nhu nhắc đến Moses [nhân vật trong Kinh Thánh] và vai trò đơn độc và lẻ loi mà ông phải đảm nhận trong việc lãnh đạo con cái dân tộc Israel về Đất Hứa. Về vấn đề này, ông Nhu có nhắc đến một bài thơ tiếng Pháp.

Ông Nhu cho biết ông Moses chưa thực sự cô đơn vì có Chúa ở cùng. Nhưng, ông Nhu nói, “Tôi không cảm thấy có sự hiện diện thiêng liêng trong giới lãnh đạo Mỹ”. Khi phóng viên hỏi tại sao, ông Nhu trả lời vì ông thấy báo chí Mỹ đối xử với ông rất vô nhân đạo. Ông Manning nói rằng ông Nhu không cần quan tâm đến lời buộc tội rằng ông đọc thơ, vì nhiều người Mỹ ngưỡng mộ thơ. Ông Nhu nói ông chỉ đùa thôi.

Ông Manning nói rằng ông đồng ý với ông Nhu về một điểm quan trọng. Điểm đó là trạng thái tâm trí hiện tại của các phóng viên Mỹ dựa trên niềm đam mê. Vì vậy, vấn đề không phải là vấn đề kỹ thuật xử lý báo chí, mà là vấn đề về giọng điệu. Vấn đề không phải là cung cấp cho các phóng viên quyền tiếp cận thông tin đầy đủ hơn, mà là bằng cách nào đó ảnh hưởng đến việc họ xử lý thông tin đã có sẵn cho họ. Ông Nhu nói rằng điều này là đúng, rằng các vấn đề với các phóng viên đều là những vấn đề cũ và lâu đời nhưng điều đã thay đổi trong thời gian gần đây là giọng điệu. Ông Nhu sau đó đã xin lỗi vì không nói được tiếng Anh và nói rằng có thể thiết lập sự thân thiết hơn nếu nói được tiếng Anh.

Ông Manning nói rằng ông không đề nghị Chính phủ Việt Nam hay Chính phủ Hoa Kỳ tham gia vào công việc nắm tay các phóng viên. Họ đã và nên ở một mình. Nhưng có lẽ một số điều nhỏ có thể được thực hiện để cải thiện bầu không khí hiện tại. Nếu có điều gì có thể cải thiện bầu không khí đó, ông Manning nói rằng ông nghĩ đó là việc [chính phủ ông Diệm nên cho phép] ông Robinson, phóng viên NBC, được trở lại Việt Nam.

Ông Manning hỏi ông Nhu đã xem điện tín mà ông Robinson mới gửi cho Tổng thống Diệm chưa. Ông Nhu nói ông vừa đọc điện tín.

Ông Nhu nói rằng hiện tại ông tin rằng các phóng viên nên được phép tự do đến Việt Nam, và với số lượng nhiều hơn hiện nay. Nhưng ông Nhu yêu cầu mỗi phóng viên phải giữ kỷ luật tự giác. Ông Nhu nói rằng nếu không có kỷ luật tự giác của các phóng viên, thì không thể làm bất cứ điều gì mang tính xây dựng về tình hình hiện tại. Ông Nhu yêu cầu ông Manning thay mặt ông nói với các phóng viên Mỹ rằng ông chỉ yêu cầu họ đưa tin khách quan và công bằng. Ông không yêu cầu họ nói dối có lợi cho Chính phủ Việt Nam. Ông Nhu cho biết cá nhân ông sẽ nói với các phóng viên điều đó khi ông nhìn thấy họ.

Ông Manning nói rằng ông ước mình có thể đưa ra một giải pháp nào đó trong một đêm cho vấn đề gây ra bởi sự thù địch giữa các phóng viên và Chính phủ Việt Nam. Nhưng Manning không có giải pháp nào để đưa ra. Manning nghĩ rằng điều cần thiếtthời gian và Manning tin rằng giải pháp cho tình hình hiện tại sẽ là một quá trình tiến hóa chậm. Tuy nhiên, ông Manning nói thêm rằng ông tin rằng cuối cùng thì sự thật về tình hình mà cả Chính phủ Việt Nam và chính phủ Hoa Kỳ nhìn nhận sẽ thắng thế và sẽ cung cấp cho dư luận Hoa Kỳ một bức tranh cân bằng và chính xác về tình hình Việt Nam.

Ông Manning nói rằng ông có thể quay trở lại Hoa Kỳ để gặp một số biên tập viên có ảnh hưởng và có đầu óc công bằngthảo luận thẳng thắn với họ về tình hìnhViệt Nam. Ông sẽ truyền đạt cho họ một thực tếcần phải xem xét những phát triển ở Việt Nam trong bối cảnh thế giới tổng thể. Ông sẽ truyền đạt cho họ sự cần thiết trong tình hình phức tạp của Việt Nam đối với kỷ luật tự giác của các phóng viên Mỹ. Ông Manning nói rằng ông không biết kết quả của những nỗ lực của mình sẽ như thế nào nhưng ông nghĩ nỗ lực đó là cần thiết và khôn ngoan.

Ông Nhu nói rằng ông nghĩ sự thay đổi có thể diễn ra trong một sớm một chiều. Ông nói rằng người Mỹ có khả năng đó. Nhu nói rằng Nhu không nghĩ rằng đó thực sự là một vấn đề chính trị mà thay vào đó là một loại cuồng loạn—một căn bệnh.

Ông Manning cho biết ông không nghĩ mọi chuyện lại tồi tệ như vậy. Chắc chắn các phóng viên Mỹ đã bị thúc đẩy bởi niềm đam mê nhưng ông nghĩ rằng sự tham gia của họ vẫn còn hơi quá khích.

Ông Nhu nói rằng ông có một ví dụ mà ông nghĩ sẽ minh họa cho tình hình hiện nay. Khi Đại sứ Nolting trở về (và ông Nhu nói rằng ông rất ngưỡng mộ Đại sứ Nolting về sự can đảm để trở lại), Đại sứ đã có một tuyên bố tại sân bay. Tại điểm này, ông Nhu đã nói lạc đề rằng ông không chỉ trích ông Trueheart (Quyền Đại sứ, thay mặt khi Đại sứ Nolting vắng mặt), người mà ông rất có cảm tìnhmọi việc đã ập đến với ông trong thời gian Đại sứ Nolting vắng mặt. Sau đó, ông Nhu quay lại tuyên bố của Nolting và nói rằng một số Bộ trưởng Nội các không hài lòng lắm về điều đó.

Một số nhân sự của ông chỉ trích tuyên bố này là không rõ ràng. Tuy nhiên, ông Nhu cho biết, cá nhân ông nghĩ đó là một lời phát biểu rất hay vì Đại sứ Nolting đã nói đúng những gì ông nghĩ. Ông Nhu đã hỏi các nhân sự trong chính phủ của ông Diệm liệu họ có muốn người Mỹ nói những điều mà họ không nghĩ hay không. Ông Nhu nói người Việt Nam không có quyền mong đợi một điều như vậy. Cá nhân ông nghĩ rằng tuyên bố này rất xuất sắc vì đó là một tuyên bố trung thực về quan điểm của Đại sứ Nolting.

Ông Nhu nói rằng chúng ta chỉ cần chân thành để chiến thắng. Ông đặt câu hỏi làm sao một đất nước nhỏ bé như Việt Nam, kém phát triển và dân số vỏn vẹn 14.000.000 người, có thể hy vọng đứng vững trước gã khổng lồ cộng sản thế giới. Ông đặt câu hỏi liệu người dân Việt Nam có thể gánh vác gánh nặng này trên đôi vai hẹp của mình không. Nhu nói rằng một nỗ lực như vậy sẽ hoàn toàn là điên rồ trừ khi có sự hỗ trợ của những người bạn chân thành. Vì lý do này, ông Nhu nói, viện trợ của Hoa Kỳ là vô cùng quan trọng đối với Việt Nam. Nhưng, ông hỏi, có bao nhiêu người Việt Nam chết và tàn tật mỗi ngày? Ông Nhu nói rằng điều mà Chính phủ Việt Nam muốn là sự hiểu biết, rằng Việt Nam là một nước kém phát triển và không phải là một nước tiên tiến, và các hành động của chính phủ được đánh giá trong bối cảnh đó. Cũng nên hiểu rằng Tổng thống Diệm không hứa hẹn nhiều và những lời hứa ít ỏi của ông Diệm được đưa ra từ từ và chỉ sau khi cân nhắc lâu dài. Nhưng một khi đã hứa thì luôn được thực hiện trọn vẹn.

Ông Mecklin nói rằng văn phòng của ông phải chịu áp lực hàng ngày từ NBC để có được sự trở lại của ông Robinson. Anh ấy hỏi anh ấy có thể nói gì với NBC.

Ông Nhu nói rằng ông không thể hứa hẹn kết quả, nhưng cá nhân ông không phản đối việc ông Robinson được nhận [vào VN] lại, và ông Nhu sẽ cố gắng xin phép Robinson trở lại Việt Nam, với điều kiện là Robinson cũng sẽ cho Chính phủ Việt Nam cơ hội được thế giới lắng nghe. Anh ấy nói đó sẽ chỉ là trò chơi công bằng. Ông Mecklin nói rằng sẽ rất tốt nếu ông Robinson có thể về kịp thời gian ông Nhu gặp gỡ báo chí.

Ông Nhu cho biết ông luôn sẵn sàng gặp gỡ các phóng viên miễn là họ không bóp méo nhận xét của ông. Nhu nói rằng Nhu không quá quan tâm đến các cuộc phỏng vấn có ghi âm vì đối với Nhu, dường như trong những cuộc phỏng vấn như vậy, luôn cần phải đóng vai trò phòng thủ. Ông Nhu cho biết ông chỉ muốn nói chuyện với các phóng viên trên cơ sở nền tảng vì điều này sẽ cho phép các cuộc thảo luận đầy đủ và tự do về mọi vấn đề. Ông Nhu nói rằng ông thích những cuộc thảo luận đầy đủ và tự do vì ông ấy chân thành.

Ông Nhu nói rằng ông biết đã có những sai lầm của Chính phủ Việt Nam. Tuy nhiên, Nhu đã sẵn sàng để nhận ra những sai lầm này bởi vì chỉ có sửa chữa những sai lầm mới có thể đạt được tiến bộ. Việt Nam hoặc phải tiến bộ hoặc là chết. Việt Nam không thể đứng yên. Vì vậy, ông Nhu cho biết, ông sẵn sàng làm bất cứ điều gì phải làm để đạt được tiến bộ.

Ông Manning nói rằng mặc dù các phóng viên Mỹ đôi khi đưa tin không thuận lợi về tình hình Việt Nam, nhưng có một thực tế là sự hiểu biếtý thức can dự vào tình hình Việt Nam đã ăn sâu vào tâm trí người Mỹ. Ít nhất một phần điều này là do những thương vong mà người Mỹ phải gánh chịu ở Việt Nam, dù những thương vong đó không đáng kể so với những đau khổ của người dân Việt Nam. Mặc dù thương vong của người Mỹ theo một cách nào đó tạo thành một trách nhiệm chính trị to lớn, nhưng chúng cũng có kết quả là khiến Hoa Kỳ thực sự cam kết thành côngViệt Nam giống như chúng ta đã cam kết ở Nam Hàn. Chính phủ Hoa Kỳ quyết tâm thực hiện cam kết với nhân dân Việt Nam.

Ông Nhu bày tỏ sự hoan nghênh sâu sắc đối với tuyên bố này và cho biết ông sẽ chuyển nó đến các Bộ trưởng khác trong Chính phủ VNCH. Ông Nhu cho biết các Bộ trưởng khác, vào thời điểm hiện tại, rất “say sưa” với ý tưởng rằng Hoa Kỳ đang dần dần chuẩn bị cho việc rút quân khỏi Việt Nam.

Ông Nhu kể rằng ông đã từng nói chuyện với Đô đốc Felt trong đó Đô đốc nói với ông rằng đừng sợ chủ nghĩa đế quốc Mỹ mà hãy tin tưởng rằng người Mỹ sẽ rút lui khi không cần đến sự trợ giúp của họ nữa. Ông Nhu nói rằng nỗi sợ hãi của Việt Nam hoàn toàn ngược lại với những gì Đô đốc Felt dường như nghĩ. Người Việt Nam không sợ rằng người Mỹ sẽ cài cắm mình vào Việt Nam, mà thay vào đó họ sợ người Mỹ rút quân trước khi Việt Nam có thể tồn tại một mình. Nhưng ông Nhu nói, nếu người Mỹ và người Việt Nam muốn sống chung với nhau với số lượng lớn thì họ phải có một modus vivendi (sống chung hòa bình). Ông Nhu nói rằng trước khi Chính phủ VNCH đồng ý đưa 10.000 đến 12.000 quân Mỹ vào, ông đã nói với Tướng Taylor rằng lính Mỹ sẽ chán chết nếu không có những thú vui mà họ quen thuộc. Ông thúc giục Tướng Taylor chuẩn bị đầy đủ cho việc luân phiên thường xuyên đến Hồng Kông và những nơi khác để thư giãn. Ông Nhu cho biết lời khuyên của ông đã không được chú ý. Ông nói rằng vẫn còn rất cần một chương trình luân phiên như vậy trong khoảng thời gian ngắn và đó sẽ là một động thái tâm lý rất tốt và quan trọng nếu Hoa Kỳ thiết lập một chương trình như vậy.

Ông Nhu nói rằng một vấn đề tâm lý khác bắt nguồn từ việc người Mỹ ở Việt Nam không cảm thấy rằng những mất mát và hy sinh của họ được người Mỹ hiểu. Ông Nhu tự hỏi nếu “phóng đại” thương vong của Mỹ thì không hay.

Ông Manning cho biết ông hiểu vấn đề nhưng cảm thấy rằng nếu thương vong được "phóng đại" thì sẽ có nguy cơ gây ra vấn đề lớn hơn. Ông Nhu cho biết ông nhận ra mối nguy hiểm đó và quan sát thấy rằng vợ ông đã viết thư cho gia đình của tất cả các binh sĩ Hoa Kỳ tử trận tại Việt Nam.

Ông Nhu đề cập đến một quảng cáo xuất hiện trên các tờ báo Mỹ gần đây kêu gọi Mỹ rút ra khỏi cuộc chiến ở Việt Nam. Ông nói rằng một nhóm trí thức Mỹ coi chiến tranh Việt Nam là một cuộc chiến bẩn thỉu. Đó là một cuộc chiến bẩn thỉu, nhưng nó bẩn đối với cộng sản chứ không phải phía Chính phủ Việt Nam. Ông Nhu nói rằng ông rất ngạc nhiên khi một nhóm trí thức Mỹ vẫn có thể tin rằng lính Mỹ tham gia vào Việt Nam để chống lại một cuộc chiến tranh bẩn thỉu.

Ông Nhu cho biết những người cộng sản tự nhận ra rằng họ đang tiến hành một cuộc chiến bẩn thỉu. Ông đề cập đến một Tiểu Đoàn Trưởng Việt Cộng gần đây đã đào ngũ và đã thông báo cho Chính Phủ Việt Nam rằng cộng sản giữ bí mật vị trí của các đơn vị của họ, ngoại trừ Tiểu Đoàn Trưởng, để ngăn chặn lính đào ngũ.

Ông Manning nói rằng ông đánh giá cao cơ hội này để thảo luận rất nhiều chủ đề khác nhau một cách thẳng thắn. Ông hy vọng rằng ông có thể trở lại Hoa Kỳ với một cảm giác đảm bảo nào đó cho Tổng thống rằng tình hình báo chíViệt Nam sẽ lắng xuống và không cung cấp thêm vũ khí cho những người chỉ trích chính sách Việt Nam của Tổng thống. Ông Manning cho biết ông muốn nhấn mạnh rằng nếu có bất cứ điều gì xảy ra ngăn cản các phóng viên Mỹ đưa tin về tình hình Việt Nam, thì điều đó sẽ tạo thành một mối nguy hiểm cực độ đối với sự liên tục trong chính sách của Tổng thống. Ông Manning nói rằng trong hình thức hoạt động của Hoa Kỳ tại Việt Nam, việc đưa tin của các phóng viên Hoa Kỳ đóng một vai trò thiết yếu. Vị trí của các phóng viên tương tự như vị trí của thanh tra tòa nhà. Công chúng Mỹ mong đợi rằng họ sẽ ở đó để quan sátbình luậnchỉ trích. Các khuyến nghị của họ không phải lúc nào cũng được chấp nhận và cũng không phải lúc nào cũng được tin tưởng nhưng sự tồn tại của các phóng viên và khả năng báo cáo về sự can dự của Mỹ là một thực tế tâm lý và chính trị quan trọng sâu sắc cả ở Washington và đối với công chúng Mỹ nói chung.

 

.... o ....

 





Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.