Bilingual. 277. Mecklin: The senior officer told me that things were going exceptionally well. After he left, his deputy told me that the situation was rapidly deteriorating. MACV says the war is developing favorably. David Halberstam of the New York Times recently wrote to the contrary.

11/09/20233:14 SA(Xem: 1047)
Bilingual. 277. Mecklin: The senior officer told me that things were going exceptionally well. After he left, his deputy told me that the situation was rapidly deteriorating. MACV says the war is developing favorably. David Halberstam of the New York Times recently wrote to the contrary.

 

blankBilingual. 277. Mecklin: The senior officer told me that things were going exceptionally well. After he left, his deputy told me that the situation was rapidly deteriorating. MACV says the war is developing favorably. David Halberstam of the New York Times recently wrote to the contrary. Recently an old-hand correspondent in Southeast Asia was here for a visit. After a fortnight, he told me he thought the war was going badly. Three of them have been sleeping at my house for the past three nights for fear of raids on their homes. / Mecklin: Viên chức cấp cao nói với tôi rằng mọi việc diễn ra cực kỳ tốt đẹp. Sau khi viên chức đó rời đi, cấp phó của anh ta nói với tôi rằng tình hình đang xấu đi nhanh chóng. MACV cho biết chiến tranh đang diễn biến một cách thắng lợi. Phóng viên David Halberstam của tờ New York Times gần đây đã viết ngược lại. Mới đây có một phóng viên lâu năm ở Đông Nam Á đã đến thăm. Sau khoảng hai tuần lễ, anh  nói với tôi rằng anh ta nghĩ chiến tranh đang diễn ra tệ hại [cho Hoa Kỳ]. Có 3 người trong các phóng viên đó đã ngủ ở nhà tôi suốt 3 đêm qua vì họ sợ nhà họ bị cảnh sát VN đột kích.

 

us-embassy-saigon-vietnam_200-2277. Memorandum From the Counselor for Public Affairs of the Embassy in Vietnam (Mecklin) to the Ambassador (Lodge)1

 

Saigon, August 24, 1963 .

SUBJECT

Press Relations

It is, of course, notably presumptuous for me to attempt to discuss press relations with a man of your experience in this field. I am nevertheless attempting to do so because the problem here is not only extraordinarily difficult but also unique. It is one of the toughest problems you must face, as I’m sure you have been advised by Ambassador Nolting.

Attached is a copy of the memo I wrote for Robert Manning, Assistant Secretary of State for Public Affairs, on the occasion of his visit here just over a month ago to investigate the question of GVN and US relations with the foreign press.2 What follows is an updating, plus some after-thoughts. Also attached is some comment on the press [Page 622]situation by Colonel Lee Baker, the MACV Public Information Officer.3

We are faced with a crisis of credibility such as seldom has happened before in a situation as critical as this. You will hear indignant contrary views, but my observation is that not only the newsmen here but also a good many Americans in relatively senior official positions believe very nearly nothing that any official U.S. Agency says about the situation in Vietnam.

Just a week ago, for example, I visited a MAAG outpost in the Delta. The senior officer told me that things were going exceptionally well. After he left, his deputy told me that the situation was rapidly deteriorating. The deputy, frankly, was more persuasive. This is typical. You are confronted here with a community of some 18,000 or 19,000 Americans who are torn by doubt, distrust of their own leadership, deep frustration in the face of personal danger, contempt for the GVN yet often a real affection for the low-level Vietnamese with whom they work, disgust mixed with a wonderful determination to win, and equally wonderful morale in spite of everything.

Which suggests an example: I said 18,000 to 19,000 Americans. There are just over 16,000 military personnel in Vietnam, plus 2,000 to 3,000 civilians. The military figure is scheduled to peak at 16,700 this fall. It is official policy (supporting documents on request) that there are “about” 14,000 military personnel here. Colonel Baker and I have been trying for more than a month to persuade the authorities to allow us to leak the true figure to the press-along with pleas not to make a story of it-but in vain. We are invited, in effect, to lie to the American people on this question. It is very nearly a certainty that the correct figure will be found out, resulting in another body blow to the credibility of the U.S. Mission here.

MACV says the war is developing favorably. David Halberstam of the New York Times recently wrote to the contrary.4 President Kennedy cabled MACV for an explanation.5 Very few objective Americans here-like Mr. Kennedy?-believe either Halberstam or MACV. This is symptomatic. MACV’s daily OPSUM does not regularly indicate facts and statistics that have been confirmed by American advisors, which of course means that one must assume everything in the OPSUM comes from Vietnamese sources. Result: the OPSUM has lost credibility, not only here but among a good many people in Washington. (I was present at a meeting of the Vietnam Working Group in May when this was said in so many words. Nobody objected.)

 

Recently an old-hand correspondent in Southeast Asia was here for a visit. After a fortnight, he told me he thought the war was going badly. I said: “If this is true, then the leadership of the American mission here is committing an astonishing mistake in judgment.” He said: “The French thought they were going to win, too.” This, of course, is glib. Drawing a parallel with the French is notably unjustified. But I was here, too, during the period of Dienbienphu, and I think it is true that the psychological atmosphere has a similar flavor. This seems to be characteristic of a Western nation engaged against guerrillas …6 to subsist on statistics of casualty ratios and weapons-lost ratios, reluctant to face up to the profound, unmeasurable unknowns of a quicksilver war.

These are intangible questions. The issue is not who is right. Nobody can prove an argument on any subject in Vietnam. The issue is the extraordinarily urgent need for the U.S. Government to recognize the reality that Vietnam remains in doubt, and to stop pontificating. In my opinion, the American people Don’t duck a struggle, nor setbacks, much less a candid admission of setbacks. But they do react to false optimism. One of the reasons for the present explosive reaction of the American press to the GVN, and to U.S. policy, is the fact that most American newsmen feel they have been misled. To put it bluntly, if it had been freely conceded that this is something less than the best regime ever, there would be a lot less bitterness now that the fact has been conclusively established.

On the question of your own posture vis-à-vis the press, my most urgent recommendation is that you attempt from the outset to engage the newsmen in your own problems. You face the immediate, indigestible possibility, for example, that thoughtful analysis of the political situation may lead to the conclusion that the U.S. must still support the Diem regime. If you will invite the newsmen, in effect, to share in the agonizing, and level with them on details of the problem (most of which they will find out anyway), there is at least a chance that you can carry some of them along in your eventual decision, as well as the subsequent pulling and hauling to make it work. My candid belief is that a decision reached in lonely, highly-classified isolation from the press is unlikely to be supported, however sensible.

Ambassador Nolting was an open-season target on the grounds that he was too “soft” with Diem . I was here as a correspondent in 1955 when Ambassador Collins was attacked by the press (including me) with equal ferocity because he was too “tough” with Diem . In both cases, the prosecuting correspondents argued that the Ambassador did not understand Asians. In both cases, the Ambassador was also reluctant to share his problems with the press. And in both cases, [Page 624]it worked out that the Ambassador’s problems were shared anyway with the press, via leaks in Washington on anything he did of much significance. As noted in my memo to Manning, experience has proved that secrets simply Don’t keep in a situation as explosive and vital as this.

Some specific suggestions:

Limit your public comment to an absolute minimum, and always avoid any kind of public judgment on how things are going. Most of all, Don’t be optimistic in public; American officials who talk about optimism in Vietnam remind most newsmen of Chinese Communists talking about “peace”. Don’t be too easily accessible to correspondents, but when you do see one, give him a lot of time and level to the most intimate degree possible. Never be defensive about U.S. policy here and emphatically not about the GVN; try to maintain a detached, gee-what-should-we-do atmosphere. Try to include a responsible correspondent in as many social functions as possible, including high-level dinners (you will do your business anyway in a talk in a corner after dinner when none of the guests can eavesdrop), but never invite all the press as a group, which makes it look like charity.

Most importantly, treat the newsman as an ally, never as an antagonist. Assuming the present line-up stays in office, you will find that you can negotiate, albeit with notable difficulty, on material issues, e.g. military strategy and economic planning, but that efforts to persuade the GVN to change its ways on domestic political questions almost always come a cropper. If nothing else, this is surely the lesson of the regime’s solemn commitment to Mr. Nolting to pursue a policy of conciliation with the Buddhists. Generally speaking, negotiations with hope of success should not be made public, but negotiations with no hope of success should be pursued, in part, through the pressures of stateside publicity.

Specifically, the latter means mainly the social and political reforms that are so badly needed here. If you level, I think most newsmen will go along with you in both cases. If you Don’t level, you not only fail to achieve the reforms, but it also looks as though you’re not trying.

Finally, a word on the mood of the moment among the 30 or 40 foreign newsmen in Saigon. Many of the visitors are here for the first time, or anyway for the first time in months or years, insensitive to the maddening complexities of the story, and determined to report whether Lodge looks good or bad. I think you can duck trouble with them simply by begging time to sort things out. Among the regulars, however, there is a mood that verges on hysteria. They are exhausted after three months of an extraordinarily difficult story, emotionally engaged in the most violent four-letter terms, full of extravagant hopes [Page 625]that Lodge can square things away, and scared. Three of them have been sleeping at my house for the past three nights for fear of raids on their homes.

This is a time to be cautious, to avoid any kind of opinion on controversial issues, e.g. who’s winning the war, but also a time to invite and share confidences and hopefully establish a new base of understanding between the newsmen and the official American community that is urgently needed.

NOTES:

(1) Source: Washington National Records Center, RG 306, USIA Files:FRC 68 A 5160, Vietnam Working Group. Secret; Eyes Only.

(2) Not found. Manning’s report is Document 239.

(3) Not found.

(4) See footnote 2, Document 257.

(5) See footnote 1, Document 259.

(6) Ellipsis in the source text.

Source:

https://history.state.gov/historicaldocuments/frus1961-63v03/d277

 

.... o ....

 

277. BIÊN BẢN GHI NHỚ CỦA
THAM TÁN CÔNG VỤ ĐẠI SỨ QUÁN HOA KỲ TẠI VN (JOHN MECKLIN)
GỬI ĐẠI SỨ (LODGE) (1)

 

Sài Gòn, ngày 24 tháng 8 năm 1963 .

CHỦ ĐỀ

Quan hệ báo chí

Tất nhiên, tôi (John Mecklin) tự thấy rất mạo phạm khi cố gắng thảo luận về quan hệ báo chí với một người có kinh nghiệm như ngài (Đại sứ Lodge) trong lĩnh vực này. Tuy nhiên, tôi đang cố gắng làm như vậy vì vấn đề ở đây không chỉ cực kỳ khó khăn mà còn rất độc đáo. Đó là một trong những vấn đề khó khăn nhất mà ngài phải đối mặt, vì tôi chắc chắn rằng ngài đã được Đại sứ Nolting tư vấn.

Đính kèm là bản sao bản ghi nhớ tôi viết cho Robert Manning, Phụ tá Bộ trưởng Ngoại giao, nhân chuyến thăm của ông tới đây chỉ hơn một tháng trước để điều tra vấn đề về mối quan hệ của Chính phủ Việt Nam và Hoa Kỳ với báo chí nước ngoài.(2) Sau đây là một bản cập nhật, cộng với một số suy nghĩ. Kèm theo đó là một số bình luận về tình hình báo chí của Đại tá Lee Baker, Viên chức Thông tin Công chúng MACV.(3)

Chúng ta đang phải đối mặt với một cuộc khủng hoảng về uy tín hiếm khi xảy ra trước đây trong một tình huống nghiêm trọng như thế này. Ngài sẽ nghe thấy những quan điểm trái ngược đầy phẫn nộ, nhưng quan sát của tôi là không chỉ các phóng viên ở đây mà còn rất nhiều người Mỹ ở các vị trí quan chức tương đối cấp cao gần như không tin bất cứ điều gì mà bất kỳ cơ quan chính thức nào của Hoa Kỳ nói về tình hìnhViệt Nam.

Chẳng hạn, chỉ một tuần trước, tôi (Mecklin) đã đến thăm một tiền đồn MAAG ở Đồng bằng Miền Tây VN. Viên chức cấp cao nói với tôi rằng mọi việc diễn ra cực kỳ tốt đẹp. Sau khi viên chức đó rời đi, cấp phó của anh ta nói với tôi rằng tình hình đang xấu đi nhanh chóng. Thành thật mà nói, lời người cấp phó có sức thuyết phục hơn. Đây là điển hình. Ở đây ngài [Đại sứ Lodge] phải đối mặt với một cộng đồng khoảng 18.000 hoặc 19.000 người Mỹ đang bị giằng xé bởi sự nghi ngờ, mất lòng tin vào sự lãnh đạo của chính họ, sự thất vọng sâu sắc trước mối nguy hiểm cá nhân, họ khinh thường Chính phủ Việt Nam nhưng lại thường có tình cảm thực sự với những người Việt Nam cấp thấp. người mà họ làm việc chung, sự ghê tởm xen lẫn với quyết tâm chiến thắng tuyệt vờitinh thần vững bền tuyệt vời bất chấp mọi thứ.

Điều này gợi ý một ví dụ: Tôi đã nói 18.000 đến 19.000 người Mỹ. Chỉ có hơn 16.000 quân nhân Mỹ ở Việt Nam, cộng với 2.000 đến 3.000 dân thường Hoa Kỳ. Con số quân sự dự kiến sẽ đạt đỉnh điểm là 16.700 [lính Mỹ] vào mùa thu này. Chính sách chính thức (có tài liệu hỗ trợ theo yêu cầu) là có “khoảng” 14.000 quân nhân Mỹ ở đây. Trong hơn một tháng, Đại tá Baker và tôi đã cố gắng thuyết phục chính quyền cho phép chúng tôi tiết lộ con số thật cho báo chí - cùng với những lời cầu xin đừng dựng lên câu chuyện - nhưng vô ích. Trên thực tế, chúng tôi được mời nói dối người dân Mỹ về câu hỏi này. Gần như chắc chắn rằng con số chính xác sẽ được tìm ra, dẫn đến một cú đánh khác vào uy tín của Phái đoàn Hoa Kỳ tại đây.

MACV cho biết chiến tranh đang diễn biến một cách thắng lợi. Phóng viên David Halberstam của tờ New York Times gần đây đã viết ngược lại.(4) Tổng thống Kennedy đã gọi điện cho MACV để yêu cầu giải thích.(5) Rất ít người Mỹ khách quan ở đây - như ông Kennedy? - hoặc họ tin vào Halberstam hoặc họ tin vào MACV. Đây là hội chứng bệnh. Bản tin tóm tắt OPSUM hàng ngày của MACV không thường xuyên đưa ra các sự kiện và số liệu thống kê đã được cố vấn Mỹ xác nhận, điều đó tất nhiên có nghĩa là người ta phải cho rằng mọi thứ trong bản tin OPSUM đều đến từ các nguồn của Việt Nam. Kết quả: Bản tin OPSUM đã mất uy tín, không chỉ ở đây mà còn đối với rất nhiều người ở Washington. (Tôi có mặt tại cuộc họp của Nhóm công tác Việt Nam hồi tháng 5/1963 khi điều này được nói rất nhiều lời. Không ai phản đối cả.)

Mới đây có một phóng viên lâu năm ở Đông Nam Á đã đến thăm. Sau khoảng hai tuần lễ, anh  nói với tôi rằng anh ta nghĩ chiến tranh đang diễn ra tệ hại [cho Hoa Kỳ]. Tôi nói: “Nếu điều này là đúng thì lãnh đạo phái đoàn Mỹ ở đây đang phạm phải một sai lầm đáng kinh ngạc trong phán đoán”. Anh kia nói: “Người Pháp cũng nghĩ rằng họ sẽ thắng”. Điều này, tất nhiên, là nói kiểu dễ dàng sơ sài. So sánh song song với người Pháp là không hợp lý. Nhưng tôi cũng đã ở đây, trong thời kỳ Điện Biên Phủ, và tôi nghĩ đúng là không khí tâm lý cũng có hương vị tương tự. Đây dường như là đặc điểm của một quốc gia phương Tây tham gia chống du kích… (6) để tồn tại dựa trên số liệu thống kê về tỷ lệ thương vong và tỷ lệ mất vũ khí, miễn cưỡng đối mặt với những ẩn số sâu sắc, bất khả đo lường được của một cuộc chiến tranh chuyển biến nhanh chóng.

Đây là những câu hỏi vô hình, khó nhận ra. Vấn đề không phải là ai đúng. Không ai có thể chứng minh được một lập luận về bất kỳ chủ đề nào ở Việt Nam. Vấn đề là Chính phủ Hoa Kỳ cần phải cực kỳ cấp bách phải thừa nhận thực tế rằng tình hình Việt Nam vẫn còn trong vòng ngờ vực và đừng có nói như kiểu ông giáo hoàng tuyên phán. Theo quan điểm của tôi, người dân Mỹ không né tránh đấu tranh, không né tránh thất bại, huống gì chân thực thừa nhận những thất bại. Nhưng họ chống lại sự lạc quan sai lầm. Một trong những lý do dẫn tới phản ứng bùng nổ hiện nay của báo chí Mỹ đối với Chính phủ Việt Nam và chính sách của Mỹ là hầu hết các phóng viên Mỹ cảm thấy họ [phóng viên] đã bị lừa. (LND: Chính phủ ông Diệm cam kết với dư luận quốc tế là sẽ hòa giải với Phật tử, nhưng bất ngờ đột kích các chùa.) Nói một cách thẳng thắn, nếu người ta thoải mái thừa nhận rằng đây là một cái gì đó kém hơn chế độ tốt nhất từ trước đến nay thì giờ đây sẽ bớt cay đắng hơn rất nhiều khi sự thật đã được xác minh một cách thuyết phục.

Về câu hỏi về thái độ của chính ngài đối với báo chí, lời khuyên khẩn cấp nhất của tôi là ngài hãy cố gắng ngay từ đầu để lôi kéo các phóng viên vào các vấn đề của chính ngài. Ngài có thể phải đối mặt với khả năng ngay lập tức, khó tiêu hóa nổi, chẳng hạn, việc phân tích kỹ lưỡng về tình hình chính trị có thể dẫn đến kết luận rằng Hoa Kỳ vẫn phải ủng hộ chế độ Diệm. Trên thực tế, nếu ngài mời nhữngphóng viên đến để chia sẻ nỗi đau khổtrao đổi với họ về các chi tiết của vấn đề (dù sao thì hầu hết họ cũng sẽ tìm ra các bí mật), ít nhất có cơ hội là ngài có thể mang theo một số người trong số họ. trong quyết định cuối cùng của ngài, cũng như việc thu hút và mời bái chí vào để làm cho nó hoạt động. Niềm tin thẳng thắn của tôi là một quyết định được đưa ra trong sự cô lập, kín đáo [giấu giếm] với báo chí khó có thể được ủng hộ, cho dù hợp lý đến đâu.

Đại sứ Nolting là mục tiêu [bị phóng viên Mỹ tấn công] mùa ban đầu với lý do ông Nolting quá “mềm mỏng” với ông Diệm. Tôi ở đây với tư cách là phóng viên hồi năm 1955 khi Đại sứ Collins bị báo chí (trong đó có tôi) tấn công dữ dội không kém vì ông quá “cứng rắn” với Diệm. Trong cả hai trường hợp, các phóng viên công tố đều cho rằng Đại sứ không hiểu người châu Á. Trong cả hai trường hợp, Đại sứ đều miễn cưỡng chia sẻ vấn đề của mình với báo chí. Và trong cả hai trường hợp, hóa ra là các vấn đề của Đại sứ dù sao cũng đã được chia sẻ với báo chí, thông qua việc rò rỉ thông tin ở Washington về bất cứ điều gì ông Đại sứ làm có ý nghĩa quan trọng. Như đã lưu ý trong bản ghi nhớ của tôi gửi Manning, kinh nghiệm đã chứng minh rằng không nên giữ bí mật trong tình huống bùng nổ và quan trọng như thế này.

Một số gợi ý cụ thể:

Giới hạn bình luận công khai của ngài ở mức tối thiểu và luôn tránh mọi hình thức phán xét công khai về mọi việc đang diễn ra như thế nào. Trên hết, Đừng lạc quan trước đám đông; Quan chức Mỹ nói về sự lạc quanViệt Nam cũng hệt như hầu hết các phóng viên của Đảng Cộng sản Trung Quốc nói về “hòa bình”. Đừng quá dễ dàng tiếp cận các phóng viên, nhưng khi ngài gặp một người, hãy dành cho phóng viên ấy nhiều thời gian và mức độ ở mức độ thân mật nhất có thể. Đừng bao giờ phòng thủ về chính sách của Hoa Kỳ ở đây và nhất quyết không về Chính phủ Việt Nam; cố gắng duy trì bầu không khí tách biệt, chúng ta nên làm gì. Cố gắng mời một phóng viên có trách nhiệm tham gia càng nhiều tương tác xã hội càng tốt, bao gồm cả những bữa ăn tối cấp cao (dù sao ngài cũng sẽ thực hiện công việc của mình trong một cuộc nói chuyện ở một góc sau bữa ăn tối khi không ai trong số khách có thể nghe lén), nhưng đừng bao giờ mời tất cả phóng viên đến tham dự như một nhóm, khiến nó trông giống như hoạt động từ thiện.

Điều quan trọng nhất là hãy đối xử với phóng viên như một đồng minh chứ không bao giờ là một kẻ phản kháng. Giả sử đội ngũ hiện tại vẫn nắm quyền, bạn sẽ thấy rằng bạn có thể thương lượng, mặc dù gặp khó khăn đáng kể, về các vấn đề vật chất, ví dụ: chiến lược quân sự và kế hoạch kinh tế, nhưng những nỗ lực thuyết phục Chính phủ Việt Nam thay đổi cách thức giải quyết các vấn đề chính trị trong nước hầu như luôn thất bại. Nếu không có gì khác, đây chắc chắn là bài học về cam kết long trọng của chế độ với ông Nolting trong việc theo đuổi chính sách hòa giải với Phật tử (LND: ám chỉ, ông Diệm ký bản văn hòa giải với Phật tử, hứa với Đại sứ Nolting là ông Diệm sẽ tôn trọng bản thỏa thuận, nhưng bất ngờ cho tấn công các chùa toàn quốc.). Nói chung, các cuộc đàm phán với hy vọng thành công không nên được công khai, nhưng các cuộc đàm phán không có hy vọng thành công nên được theo đuổi, một phần, thông qua áp lực của dư luận từ Hoa Kỳ.

Cụ thể, điều sau chủ yếu có nghĩa là những cải cách xã hội và chính trị rất cần thiết ở đây. Nếu ngài muốn quân bình, tôi nghĩ hầu hết các phóng viên sẽ đồng hành cùng ngài trong cả hai trường hợp. Nếu ngài không như thế, ngài không những không đạt được những cải cách mà còn có vẻ như ngài không cố gắng.

Cuối cùng là một lời về tâm trạng lúc này của khoảng 30, 40 phóng viên nước ngoài ở Sài Gòn. Nhiều du khách đến đây lần đầu tiên, hoặc dù sao cũng là lần đầu tiên sau nhiều tháng hoặc nhiều năm, không nhạy cảm với sự phức tạp đến phát điên của câu chuyệnquyết tâm viết các bản tin về Đại sứ Lodge xem có vẻ tốt hay xấu. Tôi nghĩ ngài có thể tránh rắc rối với họ chỉ bằng cách cầu xin thời gian để giải quyết mọi việc. Tuy nhiên, trong số những phóng viên thường xuyên ở VN, họ đang có một tâm trạng gần như hốt hoảng. Họ kiệt sức sau ba tháng với một câu chuyện cực kỳ khó khăn, đầy cảm xúc trong những thuật ngữ bốn chữ (4 chữ: ám chỉ tiếng chửi thề) bạo lực nhất, tràn đầy hy vọng ngông cuồng rằng Lodge có thể giải quyết mọi chuyện và hết sợ hãi. Có 3 người trong các phóng viên đó đã ngủ ở nhà tôi suốt 3 đêm qua vì họ sợ nhà họ bị cảnh sát VN đột kích.

Đây là lúc cần phải thận trọng, tránh mọi ý kiến ​​về các vấn đề gây tranh cãi, ví dụ: ai là người chiến thắng trong cuộc chiến, nhưng cũng là lúc để mời gọi và chia sẻ tâm sự, đồng thời hy vọng thiết lập một cơ sở hiểu biết mới giữa những phóng viên và cộng đồng các viên chức Mỹ đang rất cần thiết.

GHI CHÚ:

(1) Nguồn: Trung tâm Hồ sơ Quốc gia Washington, RG 306, USIA Files:FRC 68 A 5160, Nhóm công tác Việt Nam. Bí mật; Chỉ dành cho mắt.

(2) Không tìm thấy. Báo cáo của Robert Manning (Phụ tá Ngoại trưởng về Quan hệ Công chúng) là Tài liệu 239.

(3) Không tìm thấy.

(4) Xem chú thích 2, Văn bản 257.

(5) Xem chú thích 1, Văn bản 259.

(6) Dấu chấm lửng trong văn bản nguồn.

 

.... o ....

 



Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Gủi hàng từ MỸ về VIỆT NAM
Tạo bài viết
Hiện tượng của thầy Thích Pháp Hòa là hợp với logic của cuộc sống bất cứ thời nào. Bên cạnh ma quỷ luôn có thánh thần, bên cạnh ác tăng luôn có những cao tăng kềm chế. Nếu kẻ lợi dụng mảnh áo cà sa để hướng dẫn Phật tử vào chốn u minh nhằm bóc lột tiền tài, công sức của họ, bằng cúng dường bằng tà thuyết phải cúng Phật mới được siêu sinh thì thầy Pháp Hòa mở ra từng pháp thoại có khả năng giác ngộ người nghe thầy thuyết giảng. Thầy khẳng định những điều đơn giản nhưng hiếm người hiểu rõ, đó là: “Phật Giáo là một triết lý, một lối sống để tìm đến sự an lạc trong tâm hồn, không phải là một tôn giáo vì Phật không phải là đấng toàn năng để có thể ban phước lộc cho người này hay trừng phạt người kia.”
Hãy cẩn trọng với giọng nói, video và hình ảnh làm từ trí tuệ nhân tạo AI: một số người hoặc đùa giỡn, hoặc ác ý đã làm ra một số sản phẩm tạo hình giả mạo liên hệ tới các tu sĩ Phật giáo. Những chuyện này đã được nhiều báo Thái Lan và Cam Bốt loan tin. Trong khi chính phủ Thái Lan xem các hình ảnh giả mạo tu sĩ là bất kính, cần phải ngăn chận ngay từ mạng xã hội, nhiều nước khác, như tại Hoa Kỳ, chuyện này không được chính phủ can thiệp, vì xem như chỉ là chuyện đùa giỡn của một số người ưa giỡn. Bởi vì rất nhiều người trong chúng ta không phải là chuyên gia về trí tuệ nhân tạo để phân biệt hình giả và hình thật, nên thái độ phán đoán cần được giữ cho dè dặt, cẩn trọng.
Bài viết này chỉ là những suy nghĩ rời. Nói theo ngôn ngữ thường dùng là viết theo thể văn tản mạn. Nghĩa là, không phải sắp xếp, lý luận theo một hệ thống. Bài viết khởi lên từ cuộc nói chuyện rời trong khi ngồi trên xe của nhạc sĩ Tâm Nhuận Phúc Doãn Quốc Hưng từ Quận Cam tới tham dự một Phật sự tại Riverside, California.