KINH PHẠM VÕNG BỒ TÁT GIỚI BỔN GIẢNG KÝ
Hán văn: Pháp sư Thích Diễn Bồi
Việt dịch: Hòa Thượng Thích Trí Minh
Chương
III: CHÁNH THUYẾT GIỚI TƯỚNG
(chánh thức thuyết giảng giới tướng)
B. BIỆT
THUYẾT GIỚI TƯỚNG
(thuyết giảng riêng biệt giới tướng)
B.2.2. BIỆT
THUYẾT KHINH GIỚI
(riêng giảng các giới khinh)
2.2.43. CỐ KHỞI PHẠM TÂM GIỚI
(cố khởi tâm
phạm giới)
Kinh văn
1. Phiên âm:
Từ câu “nhược Phật tử tín tâm xuất gia thọ Phật chánh giới...” cho đến câu “phạm khinh cấu tội”.
2. Dịch nghĩa:
Nếu Phật tử do đức tin mà xuất gia, thọ chánh giới của Phật, lại cố móng tâm hủy phạm giới pháp, thời không được lãnh thọ đồ cúng dường của tất cả đàn việt, cũng không được đi trên đất của quốc dân, không được uống nước của quốc dân. Năm nghìn đại quỷ luôn đứng án ngữ trước mặt người đó mà gọi: “Gã bợm giặc!” Nếu đi vào trong phòng nhà, thành ấp, các quỷ thường theo chà quét dấu chân của người ấy. Tất cả người đời đều mắng người ấy là kẻ giặc trong Phật pháp. Hết thảy chúng sanh đều không muốn nhìn ngó người ấy. Người phạm giới khác nào loài súc sanh, cây cỏ. Nếu cố phá hủy giới pháp của Phật, Phật tử này phạm khinh cấu tội.
Lời giảng
Không nên vì
bọn người ác v.v... mà thuyết giới, nhưng bạn cứ vì họ thuyết giới, điều ấy dĩ
nhiên là không đúng. Cũng thế, không được khởi tâm phạm giới, mà bạn cứ phạm,
và xem dường như vô sự, điều ấy đương nhiên lại càng không được.
Làm một vị Bồ
Tát đúng lý thì sinh mạng này có thể hy sinh đối với tịnh giới của Như Lai mà
mình đã bẩm thọ và quyết không trái phạm. Có đầy đủ tinh thần như vậy mới xứng
đáng là một Phật tử an trụ Bồ Tát Tịnh Giới Luật Nghi.
Phạm giới đôi
khi không phải là trường hợp cố tâm, mà là vì vô ý lỡ phạm. Dù không thể nói là
vô tội, nhưng tội phạm cũng không nặng. Nhưng ngược lại, nếu cố y phạm tịnh
giới thì tội ấy đương nhiên rất nặng. Giới này không có chế định đặc biệt
riêng, chỉ khi nào bạn khởi tâm động niệm muốn hủy phạm các tịnh giới khác,
chính là hủy phạm giới này.
Vì muốn bảo hộ,
giữ gìn thanh tịnh tất cả những giới khác, nên đối với giới này càng phải đặc
biệt xem trọng. Dụng ý của Phật khi chế giới này chính là ở điểm này vậy.
Có chỗ gọi giới
này là giới “không hổ thẹn khi nhận bố thí”. Vì hành giả xuất gia học Phật, thọ
nhận sự cúng dường của thí chủ, cần phải ban phước cho thí chủ. Nếu bản thân
của mình đã gánh một gánh tội phạm giới nặng nề, thì chính bản thân bạn không
giải quyết được, còn khả năng nào để ban phước cho thí chủ?
Vì thế nếu mình
có tội phạm giới, trước tiên phải chí thành khẩn thiết sám hối, nếu không lo
sám hối, là người không biết hổ thẹn, lạm thọ của tín thí không mắc tội hay
sao?
Đức Phật dạy đại
chúng rằng: “Nếu là Phật tử đã thọ giới Bồ Tát, nhất là Bồ Tát xuất gia, lúc
ban đầu, bạn phát khởi đức tin mà xuất gia, đó là một thứ tâm niệm vì đạo rất
tốt. Nhờ tâm thành kính này mà bạn được xa lìa các thứ kiến giải thiên tà, bẩm
thọ chánh giới của ngàn Đức Phật, xứng đáng thọ sự cúng dường của hàng nhân –
thiên.
Nhưng về sau,
lâu ngày chầy tháng, bạn sanh tâm giải đãi, đối với việc giữ gìn tịnh giới
không cẩn thận bằng lúc ban sơ, để cuối cùng lại cố khởi tâm bất tín, khởi niệm
thiên tà, hủy phạm thánh giới của chư Phật. Thế là bạn đã mất hẳn tư cách của
người làm phước điền cho nhân thiên, thì làm sao còn có thể tiếp thọ sự cúng
dường của quốc vương, đại thần, trưởng giả, cư sĩ v.v... như trước nữa?
Nên trong kinh
dạy: “Không được lãnh thọ đồ cúng dường của tất cả đàn việt”. Trong đây có hai
danh từ Chánh Giới và Thánh Giới cần phải giải thích:
- Chánh Giới là
nói về giới luật có công năng xa lìa thiên tà.
- Thánh Giới là
nói về giới thể chư Phật đồng chứng.
Thật ra chữ
Chánh cũng gần nghĩa như chữ Thánh, như Bát Thánh Đạo cũng gọi là Bát Chánh
Đạo.
Như trên đã nói:
hủy phạm giới của Phật, chẳng những không được tiếp thọ các thức cúng dường của
đàn việt, mà cũng không được đi trên đất của quốc vương, không được uống một
giọt nước của quốc vương. Nước và đất đều là của quốc vương, chỉ những vị đầy
đủ đức hạnh mới có thể uống và đi.
Một vị quốc
vương hiền thiện, thâm tín Phật pháp, sẵn sàng đem đất nước bố thí, cúng dường
những bậc đầy đủ đức hạnh. Nhưng nếu bạn phạm giới của mình đã bẩm thọ thì trên
thân bạn đã mất hẳn giới đức. Lúc ấy lãnh thổ của quốc vương dù rộng lớn, nhưng
không có một chỗ cho bạn dung thân. Nước các sông dù nhiều như bể cả, cũng
không có một giọt cho bạn uống. Và dù uống chỉ một giọt nước, cơ thể bạn cũng
khó tiêu.
Thế nên Đức Phật
trong kinh Phật Tạng dạy: “Ta cho các tỳ kheo nghiêm trì cấm giới được thọ cúng
dường. Trái lại, những tỳ kheo phá giới thì dù một giọt nước của thí chủ, ta
cũng không cho thọ”.
Trong Câu Xá
Thích Luận cũng nói: “Người phạm căn bản trọng tội, đối với thực phẩm và trụ xứ
của đại chúng, Phật không cho ăn một miếng nhỏ, không cho một gót chân đặt lên
chỗ đất cư ngụ của đại chúng”, cũng chính là ý này. Hàng Phật tử xuất gia đọc
những lời Phật dạy trên, có thể nào không suy nghiệm thật kỹ sao!
Phật tử tỳ kheo,
bất luận Thanh Văn hay Bồ Tát, nếu chân thành nghiêm trì tịnh giới thì có năm
ngàn thiện thần thường theo ủng hộ bên mình, khiến cho hành giả không bị tổn
hại về bất cứ tai nạn gì.
Căn cứ vào đâu
mà nói như vậy?
Trong Đại Trí Độ
Luận nói: “Bồ Tát đầy đủ năm trăm giới, mỗi giới trời Đế Thích phái mười vị
thiện thần theo ủng hộ”.
Nếu có tâm thâm
tín hộ trì năm trăm giới, thì đương nhiên sẽ được năm ngàn thiện thần hộ vệ.
Cũng giống như ở thế gian, những người có địa vị tôn quý, đức hạnh cao siêu,
thường có ngựa xe, kẻ hầu người hạ, luôn theo bên mình để ủng hộ.
Trái lại nếu
người có tâm khinh thường tịnh giới của Như Lai, không giữ gìn nghiêm cẩn, lại
có ý hủy phạm, thì sẽ có năm ngàn đại quỷ luôn đứng án ngữ trước mặt làm cho
người phạm giới bị nhiều tai nạn, không được an ổn. Giống như ở thế gian, những
người có địa vị quyền quý, nếu không thận trọng, một lần trót lỡ vi phạm phép
nước, thì bị tống giam vào lao ngục, bị gông, cùm, xiềng xích trói cột thân
thể, bị lính thường theo giữ gìn, canh gác.
Thiện ác phân
minh không sai một mảy. Đại quỷ đứng án ngữ trước mặt người phạm giới để không
cho kẻ ấy qua lại trên lãnh thổ quốc gia. Các quỷ chẳng những đứng án ngữ trước
mặt người phạm giới để ngăn cản đường sá, lại còn không chút vị nể, mắng nhiếc
người đó là gã bợm giặc. Giặc là kẻ trộm cướp tài vật của người, nên bị mọi
người trông thấy đều không ưa thích, ai cũng có quyền mắng nhiếc, đánh đập, hay
có thể trói lại, giải đến chánh quyền. Ở thế gian, trộm cướp dù là kẻ đại tội
ác như vậy, nhưng đôi khi đối với Phật pháp họ cũng có tâm kính sợ, khi được
nghe giảng lý nhân quả, thiện ác và biết hành vi trộm cướp sẽ đem lại quả báo
không lành. Còn người phá giới này, đối với Phật pháp, với luật nhân quả không
có tâm kính sợ, cứ nương hình tướng người xuất gia, tiếp thọ sự cúng dường của
thí chủ. Họ không biết rằng thọ dụng của tín thí như vậy, không khác gì trộm
tài vật của tín chủ, cho nên bị quỷ mắng là kẻ đại tặc, ai bảo không
đúng?
Chẳng những thế,
người phá giới kia, nếu đi vào trong phòng, nhà, thành, ấp, các quỷ thường đi
theo chà quét dấu chân của người ấy. Điều đó chứng tỏ quỷ thần đối với người
phạm giới có tâm chán ghét đến cực điểm. Vì những nơi các bậc hiền thánh tụng
kinh, hành đạo, đất đều hóa thành kim cương, còn những nơi người ác giới này du
hành, đều thành nơi ô uế, nên bị quỷ thần chà quét dấu chân để khôi phục sự
thanh tịnh của chỗ đất ấy.